Bởi vì tình huống kỳ lạ gần đây của Văn Minh Ngọc, Mục Trạm luôn bồn chồn trong lòng, hắn cảm giác như tâm mình cứ luôn cáu kỉnh khó tả, trong người như có lửa đốt, thiêu đốt từng li từng tí, không thể bình tĩnh được.
Mục Trạm mím chặt môi, không khỏi nhìn chằm chằm Văn Minh Ngọc, ánh mắt như có lửa đốt.
Văn Minh Ngọc cảm nhận được ánh mắt hắn, cứ như đã thành thực thể vậy, không tài nào lờ đi được.
Vừa tắm rửa xong bước vào điện, bắt gặp ánh mắt của hắn, Văn Minh Ngọc dừng bước, cậu bất giác muốn lùi lại, không hiểu sao cứ cảm thấy nguy hiểm.
Cậu thậm chí còn khép bớt vạt áo lại, vải dệt cọ lên người hơi ngứa ngáy.
……Gì thế này?
Văn Minh Ngọc liếc xuống ngực mình, vẻ mặt vi diệu, trước đây mình đâu có nhạy cảm như vậy, giờ mới chỉ chạm nhẹ vào vải mà thôi, hơn nữa chất liệu này rất quý giá, cũng rất thoải mái.
Chuyện này thực khó mở miệng.
Văn Minh Ngọc nhanh chóng thu lại vẻ mặt vừa rồi, cố ra vẻ như không có gì, nhưng động tác đi đường rõ ràng đã cứng lại. Cậu đang hồi hộp.
Mục Trạm cũng phát hiện.
Khi Văn Minh Ngọc đang định tránh hắn thì Mục Trạm trực tiếp tóm lấy cậu ấn ngồi trên đùi mình rồi cười nói: “Cô lau tóc cho ngươi.”
Ngay khi mông Văn Minh Ngọc chạm lên cặp đùi rắn chắc kia, cậu càng cứng đờ người, đã thế tin tức tố rượu mạnh còn đang đánh úp lại, mùi hương bao phủ toàn thân cậu, vô cùng cường thế bá đạo, mà cậu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-omega-cua-de-vuong/865725/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.