Văn Minh Ngọc nghe vậy ánh mắt càng thêm phẫn hận, trong lòng thầm mắng cẩu hoàng đế.
Mục Trạm đang ở phía sau cậu, tuy không thấy mặt nhưng hắn cứ như thể có thuật đọc tâm, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đang mắng cô?”
Văn Minh Ngọc quyết đoán phủ nhận: “Sao có thể chứ? Đương nhiên là không.”
Mục Trạm kéo kéo mái tóc dài của cậu, khiến cậu không thể không dán vào ngực mình, rồi lại nói: “Muốn ăn thì nói gì đó dễ nghe chút.”
Mắt Văn Minh Ngọc sáng lên, này thì quá đơn giản.
Cậu thậm chí còn không cần nháp, mở miệng luôn: “Dung mạo bệ hạ có thể sánh với Phan An, khí chất thần tiên vô cùng, trăng thanh gió mát các vì tinh tú đều không bằng người, hơn nữa bệ hạ còn anh minh thần võ, văn thao võ lược, trên đời này không gì có thể làm khó….”
Cậu nói liên tục, khen ngợi cả một danh sách dài, cuối cùng chốt hạ bằng “Người chính là người hoàn mỹ nhất đáng yêu nhất”, sau đó trông mong nhìn Mục Trạm, mặt kiểu, khách quan, ngài vừa lòng chưa.
Mục Trạm nói: “Không đủ chân thành.”
Văn Minh Ngọc không chịu thua, định thử lại lần nữa nhưng Mục Trạm đã duỗi tay kéo cái đĩa đến trước mặt cậu, nói: “Miễn cưỡng đủ tư cách, nhưng phải không ngừng cố gắng.”
Giờ Văn Minh Ngọc cứ như thể một tên học tra, thôi lần sau thi lại nói, giờ cứ ăn bánh trước đã.
Sau khi ăn uống vui vẻ, tóc cậu đã khô một nửa. Sau đó, Mục Trạm ra lệnh cho cậu lau tóc cho mình, Văn Minh Ngọc cũng không phản đối, phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-omega-cua-de-vuong/865714/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.