Sau khi xoa nắn cục bông xù kia, áp lực trong lòng Mục Trạm cũng đã giảm đôi chút, hắn nhéo nhẹ tai thỏ rồi tiếp tục nói những lời còn chưa nói xong: “Cô chưa từng nói ngươi là yêu quái thì sẽ giết ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không chạy loạn, cô vẫn sẽ đối với ngươi như vậy.”
“Hơn nữa, nếu ngươi là yêu quái, thì cô cũng không thể hoàn toàn coi là nhân loại.”
Vừa dứt lời, đỉnh đầu trống rỗng của Mục Trạm bỗng hiện lên hai chiếc sừng trông hơi giống nhánh cây, đây là thứ người bình thường tuyệt đối không thể có, nhưng ở trên người hắn lại có vẻ hài hòa quỷ dị, còn tăng thêm khí chất cao cao tại thượng của hắn.
Văn Minh Ngọc nhìn thấy, không khỏi sửng sốt.
……Hươu?
Không đúng, trông giống một sinh vật huyền thoại hơn – rồng.
Văn Minh Ngọc không ngờ hình thái động vật của Mục Trạm lại là rồng. Hầu hết mọi người đều chỉ là động vật có thể nhìn thấy trong tự nhiên. Những sinh vật trong truyền thuyết như vậy là cực kỳ hiếm, điều này cũng cho thấy hắn rất mạnh.
Hơn nữa, nếu cậu nhớ không nhầm, rồng có hai cái kia……?
Văn Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy may mà vừa rồi mình đã biến thành thỏ, bằng không lần đầu tiên mà lại dưới tình huống không phát tình, có khi cậu sẽ mất nửa cái mạng. Bình thường chỉ ngửi nhiều tin tức tố của Mục Trạm thôi là cậu đã choáng váng rồi chứ đừng nói là bị hắn đánh dấu.
Văn Minh Ngọc nghĩ mà sợ nhưng đồng thời cũng rất tò mò muốn chạm vào sừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-omega-cua-de-vuong/865712/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.