Thời gian từng ngày trôi qua, sắc mặt Mục Trạm càng lúc càng đen như mực.
Đám người dưới cũng run rẩy, lại càng không nhịn được nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào bắt cóc Văn công tử, bọn họ đã lục soát kỹ như vậy rồi mà tại sao vẫn không thấy người đâu, chẳng lẽ đã chạy khỏi biên cảnh rồi? Vậy thì sẽ càng khó tìm.
Đương nhiên Mục Trạm cũng nghĩ, chỉ tìm có một người thôi mà sao lại khó như vậy. Văn Minh Ngọc trốn kín như thế, nghĩ hắn không tìm nổi sao?
Vì trong lòng phiền muộn nên đã nhiều ngày Mục Trạm không ngủ ngon, vành mắt hắn xanh đen, khí tràng quanh thân cực khủng bố, cứ như thể ác quỷ bò ra từ địa ngục vậy.
Cuối cùng cũng có người đưa ra ý tưởng mới.
Nếu nhiều người như vậy mà vẫn không tìm thấy, vậy tại sao không thử một phương pháp không phải của con người?
Ý của người đó là, mũi chó rất thính, có thể thông qua đánh hơi đồ vật để tìm người.
Nhưng không biết có dùng được không nên người đó không dám tâu với Thánh Thượng, sợ nếu không thành công sẽ bị giận chó đánh mèo.
Người đề xuất ý tưởng đó chạy tới nói cùng Ngụy Anh Vũ và Ôn Trường Lan.
Ôn Trường Lan suy tư một hồi, cảm thấy khả thi.
Ngụy Anh Vũ cũng gật đầu, tiếp theo là phải lựa một con chó đáng tin chút, vì dù sao đây cũng là người rất quan trọng.
Họ bẩm báo lên, sau khi được Thánh Thượng cho phép liền bắt đầu hành động.
Mục Trạm cũng đi cùng.
Tam Hỉ cầm quần áo của Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-omega-cua-de-vuong/865710/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.