“Công tử có gì phân phó?”
Tam Hỉ cúi đầu, cung kính nói.
Văn Minh Ngọc ngồi thẳng trên ghế ngọc, lưng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, giống như bẩm sinh thuộc dòng dõi thiên gia hoàng tộc vậy. Cậu thẳng thừng nói: "Không có chuyện gì, ta muốn ở một mình, đừng quấy rầy ta."
“Vâng, công tử.”
Tam Hỉ gật đầu, thuận theo mà lui xuống, hắn nghĩ công tử muốn một mình an tĩnh đọc sách, nhưng chắc chắn hắn không thể tưởng tượng nổi, kỳ thật hắn mới vừa rời đi, Văn Minh Ngọc đã gục xuống rồi lết đến giường nằm dài ra, toàn thân toát ra vẻ lười nhác, hoàn toàn chính là một tên cá mặn, chẳng hề có hình tượng gì sất, lười đến không muốn mở mắt.
Xem ngươi có thể chạy đi đâu.
Văn Minh Ngọc nghĩ đến câu này, còn cả ngữ khí của cẩu hoàng đế kia, liền nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Chạy chứ, tất nhiên là chạy, làm gì có chuyện không chạy được.
Anh dám nói tôi chạy không thoát, thế thì tôi sẽ cố tình chạy cho anh xem, cho anh tức chết.
Văn Minh Ngọc quơ quơ hai chân, hoàn toàn khác với thiếu niên ngọt như mật trước mặt Mục Trạm, ngược lại có chút ý vị kiệt ngạo bất tuân.
Cậu nằm một lúc, rồi như nghĩ ra điều gì đó liền lật người ngồi dậy, gác chân trái lên giường, cầm chiếc lắc chân bằng vàng không chút do dự mở khóa, rồi tùy ý ném sang một bên.
Lại còn muốn khóa mình, thích chơi mấy cái trò kỳ quái ấy hả, còn lâu nhé.
Văn Minh Ngọc ở trong phòng một mình, còn ra lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-omega-cua-de-vuong/865687/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.