Văn Ngọc Minh như thế nào cũng không ngờ được hắn nói chính mình không biết chữ, phản ứng đầu tiên của bạo quân thế nhưng là an bày cho hắn một cái lão sư dạy học khiến cho hắn rất nhanh có thể đọc được tấu chương.
Hắn thật không rõ, Mục Trạm vì cái gì một hai đều bảo hắn tới đọc, tìm một tâm phúc biết chữ không phải tốt hơn sao?
Bất quá, chuyện này với Văn Ngọc Minh mà nói là chuyện tốt.
Ở thời đại xa lạ, nhiều thêm một chút kiến thức càng có lợi về sau tự mình sinh sống.
" Cảm ơn Bệ hạ, Bệ hạ thật tốt!"
Lần này Văn Ngọc Minh không có làm bộ, thật sự trong lòng cảm tạ hành động này của Mục Trạm, giúp hắn một đại ân. Văn Ngọc Minh hai mắt long lanh nhìn Mục Trạm, trong mắt phảng phất như có hàng ngàn sao trời phát sáng, cười đến phá lệ ngọt ngào, như là một khối điểm tâm mềm mụp, cắn một ngụm, vị ngọt sẽ chảy ra.
Hai mắt Mục Trạm lăng lăng nhìn hắn, ngay sau đó rời đi tầm mắt.
" Bao lâu có thể học được, một tháng?"
Văn Ngọc Minh sửng sốt, bạo quân đối với hắn yêu cầu có phải hay không quá cao a? Một tháng liền có thể nắm giữ một loại văn tự? Thần thiếp làm không được a.
" Này một tháng có phải hay không có điểm....." Văn Ngọc Minh khó xử mà mỉm cười.
Mục Trạm gật gật đầu, " Một tháng xác thật không quá thích hợp."
Văn Ngọc Minh nghĩ thầm, chính là làm sao một tháng có thể học được.
Kết quả Mục Trạm lại nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-omega-cua-de-vuong/865677/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.