Văn Ngọc Minh đang len lén lút lút, trong nháy mắt cả người liền hóa thành tượng đá. Trong đầu vang lên một tiếng oành, da đầu bỗng tê dại, lông tóc dựng thẳng đứng, trái tim dường như không còn đập. Nói chung là Văn Ngọc Minh đến lá gan để quay đầu lại cũng chẳng có.
Mục Trạm vẫn ngồi như cũ, động cũng chưa động, chỉ là đôi mắt không hề có độ ấm mở ra, tầm mắt dừng ở bóng lưng Văn Ngọc Minh, đem người cố định tại một chỗ.
" Trẫm chấp thuận ngươi đi rồi sao? Trở về. "
Ngữ khí ra lệnh làm cho Văn Ngọc Minh phải giật mình, cả người run cầm cập, không thể kháng cự, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất như gió mà lao tới ngồi vào chỗ cũ, hai tay đặt ở đầu gối, ngoan ngoãn ngồi đó.
Biểu tình muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu ôn nhu, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
" Ta không phải tự tiện rời đi, chỉ là thấy bệ hạ ngủ rất ngon, sợ người cảm lạnh, muốn đi hỏi tổng quản đại nhân một cái chăn đến đắp cho người. "
Đôi mắt đen nhánh tròn xoe chớp chớp hai cái, thanh bạch lại sạch sẽ, bộ dáng chân thành như là chưa bao giờ nói dối.
Mục Trạm không giao động, liếc hắn một cái, sau đó nhắm hai mắt lại tựa như là muốn tiếp tục ngủ.
Văn Ngọc Minh:......?
Cho nên lưu hắn lại để làm gì? Bạo quân cứ như là tiểu hài tử ba tuổi, nhất định phải có người bồi bên cạnh mới ngủ được sao?
Mới chỉ vừa đi vài bước, Mục Trạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-omega-cua-de-vuong/865666/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.