Tam Hỉ đưa khăn lau mềm mại đã thấm nước đưa đến
"Công tử "
Văn Ngọc Minh:.... Nga, hắn vẫn theo bản năng dùng móng vuốt lau mặt, này không phải thói quen của nhân loại.
Hắn tiếp nhận khăn, thong thả tinh tế mà rửa mặt, làm hành vi thực phù hợp với tiêu chuẩn của con người.
Rốt cuộc rửa mặt xong, ngồi xuống ăn đồ ăn sáng, Văn Ngọc Minh mới phát hiện thiếu một người, thuận miệng kiền hỏi:
" Phúc Tử đâu?"
Tam Hỉ dừng một chút, thấp giọng nói:
" Hắn đi có việc"
Văn Ngọc Minh cắn một ngụm bánh bao thịt, hắn không ngốc, Phúc Tử là được phân phối ở lại chiếu cố hắn, không làm việc khác, chỉ là theo bên người hắn lại không có tương lai, liền đi nơi khác tìm đường đi. Nhân lẽ thường tình, cũng có thể hiểu.
Cho nên, Văn Ngọc Minh nghe được lúc sau cũng không có phản ứng gì tiếp tục vùi đầu vào ăn sáng. Trước kia hắn ăn đều là dịch dinh dưỡng đã quá hạn, ở đâu có cơ hội ăn mĩ thực, đồ ăn nóng hổi thế này.
Hắn xuyên qua, xuyên qua khiến cho hắn vui sướng.
Hắn tuyên bố, hắn cùng nơi tốt đẹp này sẽ bị khóa chặt với nhau!
Văn Ngọc Minh ăn đến hai mắt cong cong, cũng không phát hiện Tam Hỉ đang trộm nhìn hắn.
Trải qua nhiều ngày, Tam Hỉ chậm rãi thăm dò hầu hạ vị chủ tử này, lớn lên đẹp, tính tình thực tốt, còn rất lạc quan, dễ dàng thỏa mãn.
Nếu là người bình thường, khi bị dâng cho bạo quân chỉ sợ là sẽ bị dọa cho khóc, chỉ có thể ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-omega-cua-de-vuong/865660/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.