Đêm tiệc đầy tháng đó, Vĩnh Dạ đế ngủ lại cung Chiêu Nguyệt.
“Hoàng thượng, rốt cuộc là ngài thích thiếp ở điểm nào vậy?” sau khi Như Tuyết và Vĩnh Dạ đế tắm xong, Như Tuyết ghé vào vòm ngực rộng rãi của Vĩnh Dạ đế làm nũng.
Vĩnh Dạ đế cười: “Không biết xấu hổ, ai nói thích nàng.”
Như Tuyết cũng không như bình thường, nghiêm túc nói:
“Nhất định là Hoàng thượng thích thiếp vì xinh đẹp, nhưng mà Hoàng thượng, nếu sau này có mỹ nhân khác đẹp hơn tiến cung, người có còn sủng ái thiếp như vậy nữa không?”
Vĩnh Dạ đế gõ gõ cái mũi nhỏ của người trong lòng, động tác vô cùng thân thiết, nhưng lại trịnh trọng nói.
“Không ai có thể vượt qua nàng. Trẫm bảo đảm.”
Sau câu nói đó Vĩnh Dạ đế hôn lên tay Như Tuyết như là một loại bảo đảm.
Lông mi Như Tuyết khẽ run rẩy nhẹ nhàng lên tiếng, không thèm nhắc lại, ngủ thật say.
Trong mơ, Như Tuyết lại nhớ đến lúc thái y chuẩn mạch cho nàng, nàng và Hệ thống đã nói chuyện.
“Không còn nhiều thời gian.” giọng nói máy móc của Hệ thống nghe rất khô khan.
“Ta biết.” giọng của Như Tuyết trong suốt.
Giọng Hệ thống mang theo hiếu kỳ: “Kí chủ, ngươi bỏ được không?”
Như Tuyết ngẩng đầu, dùng ánh mắt kì quái nhìn màn hình màu lam, khóe miệng mỉm cười, giọng trào phúng:
“Theo như ngươi nói thì ngươi hiểu sao?”
Hệ thống và Như Tuyết cũng không có tranh cãi, chỉ trả lời một cách máy móc:
“Thật sự là không hiểu.”
Như Tuyết vẫn mỉm cười:
“Tình cảm của loài người rất khó hiểu. Ở một nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nhan-sinh/1634730/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.