Đổng bảo lâm thấy Duyệt quý tần ngồi trước mặt mình vẫn mạn bất kinh tâm (không đếm xỉa tới) uống trà rốt cuộc cũng chú ý đến mình, trong lòng cực kỳ đắc ý. Mặc kệ ngươi có bao nhiêu thanh cao, còn không đặt ta vào mắt sao, bây giờ đã biết đến ta rồi phải không? Muốn biết sao ta lại có thể biết được ngươi bị hãm hại sao?
Ân Như Tuyết bình tĩnh nhìn Đổng bảo lâm thật lâu, mãi đến khi Đổng bảo lâm không duy trì được nét cười trên mặt, càng lúc càng cứng đơ, mới không nhanh không chậm mở miệng.
“Đổng bảo lâm có ý gì?”
Mặc dù trong lòng Đổng bảo lâm cực kỳ căm ghét Duyệt quý tần, nhưng ở trong cung đã lâu rồi, công phu thay đổi nét mặt đã luyện tốt lắm rồi. Tuy rằng gương mặt cứng nhắc một hồi, nhưng được điều chỉnh rất nhanh.
“Muội muội cũng vô tình biết được chuyện này thôi.”
Ân Như Tuyết cũng không keo kiệt từ ngữ, hứng thú hỏi Đổng bảo lâm.
“Sao Đổng bảo lâm lại muốn nói chuyện này với bản tần?”
Vẻ mặt Đổng bảo lâm cứng lại, lập tức trả lời, còn cầm khăn tay lên giả vờ lau nước mắt ở khóe mắt nữa.
“Lúc đó muội muội cũng nhớ đến Lưu tỷ tỷ thôi. Nếu chuyện đó không phải do Lưu tỷ tỷ làm, sao Lưu tỷ tỷ lại phải chịu tội oan chứ?”
Trong giọng nói có ba phần thương cảm, bảy phần diễn trò. Trong lòng Ân Như Tuyết thực sự rất muốn cười.
Kẻ lúc đầu đứng ra chỉ tội Lưu tài nhân chính là ngươi, bây giờ đứng ra nói nàng vô tội cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nhan-sinh/1634716/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.