“Nương nương, có phải gần đây eo của người hay đau nhức, bụng dưới hay quặn đau không?” Sau khi Duẫn thái y bắt mạch xong thì bắt đầu hỏi Ân Như Tuyết.
Ân Như Tuyết không nói gì, chỉ gật đầu.
“Nương nương, vi thần cũng đã nói qua thai của ngài có chút bất ổn, cơ thể ngài vốn yếu ớt, hơn nữa lúc đầu thai kì lại không có ăn kiêng, nhất là lúc ăn cua là vật lạnh. Bây giờ nương nương lại suy nghĩ lo lắng nhiều, tâm trạng không vui. Nếu quý tần nương nương không suy nghĩ thông suốt, dưỡng thai cho tốt thì chỉ sợ vi thần cũng không có cách nào để xoay chuyển tình hình này đâu.” Duẫn thái y quỳ xuống, giọng nói nặng nề.
Ân Như Tuyết nghe Duẫn thái y đoán bệnh, tay siết chặc khăn tay, khó hiểu:
“Duẫn thái y, thân thể của bản tần thật sự rất không ổn sao?”
Duẫn thái y vuốt râu, không nói gì.
Ân Như Tuyết thấy thế, khẩn cầu, tha thiết cầu xin.
“Duẫn thái y, ngươi nhất định phải bảo vệ con của bản tần.”
Duẫn thái y thấy dáng vẻ này của Duyệt quý tần, thở dài một tiếng.
“Vi thần sẽ cố hết sức. Nhưng mà chủ yếu vẫn là quý tần nương nương tự cố gắng. Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược a.”
Duẫn thái y lời ít ý nhiều, Ân Như Tuyết gật đầu.
Sau khi Duẫn thái y rời khỏi cung Chiêu Nguyệt cũng không trở về Thái y viện ngay mà rẽ vào một con đường nhỏ khác. Nhìn về phía trước, chính là Ngự Thư phòng.
“Hoàng thượng, Duẫn thái y cầu kiến.”
“Cho vào.” Vĩnh Dạ đế đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nhan-sinh/1634714/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.