Qua một thời gian thì tiếng sấm lại vang lên, Hiên Viên Đình đúng giờ xuất hiện trong thư phòng ở biệt viện. Hơn nữa, trong lòng hắn còn ôm một con bạch tuột làm cách nào cũng không chịu buông tay. 
Đừng nói tắm rửa, ngay cả bữa tối cũng chỉ tùy ý ăn vài miếng. Rốt cuộc nha đầu này đã từng trải qua chuyện gì mới có thể thành ra thế này, hôm khác hắn nhất định sẽ tìm cơ hội cố gắng hỏi một chút, nên sớm giải quyết thôi. Mùa đông thì còn tốt, nếu như là mùa hè cứ bám chặt vào hắn không chịu tắm rửa chẳng phải khó chịu chết sao? 
Hiên Viên Đình cứ như vậy ôm nàng ngồi ở trên sạp quý phi (giường nhỏ). Ánh mắt hàm xuân của Mị Ảnh nhìn hắn cười, vương phi bị bệnh rồi sao? Nếu không thì tuyệt đối chủ tử sẽ không chiếm được tiện nghi. Ám Dạ đứng ở một góc, lẳng lặng nhìn, còn trên gương mặt thanh tú của Hoa Ảnh càng hiện rõ sự hung ác, dựa vào cái gì nàng được chủ tử chăm sóc? Dạ Ảnh quỳ trên mặt đất "Tự thân khó bảo toàn", vào lúc này không có thời gian bát quái; chỉ có mình Tuyệt Nhất, trong con ngươi lạnh lùng để lộ ra sự đau xót. 
Hiên Viên Đình thuận lợi đắp một tấm chăn mỏng lên trên người đang làm ổ trong ngực, liếc mắt nhìn Dạ Ảnh đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng hỏi: "Dạ Ảnh, cần cơ hội giải thích không?" 
Ánh mắt bốn người còn lại đều không tự chủ được phóng tới trên người Dạ Ảnh, tiểu tử này sợ là "Chạy trời không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nghien-nuong-tu-bon-vuong-chin-roi/1489720/quyen-1-chuong-61-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.