Chó của ta đâu? 
Mọi người nghe thấy thanh âm cực kỳ không hài hòa, đại khí cũng không dám ra, càng không dám nhìn Hiên Viên Đình. Chỉ có thể than thầm trong nội tâm: Thất tiểu thư quả nhiên đủ độc đáo, đang lúc đại hôn cư nhiên còn tìm chó. 
Mặt già của Dạ Tu La đỏ lên, xem xét kiệu hoa, xấu hổ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Đình. Chỉ thấy hai mắt hắn thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cửa kiệu, động cũng không động. Dật Vương tức giận cũng không khinh, nha đầu này không đúng mực… 
Còn mặt của Hiên Viên Đình, lúc này đã có thể so sánh với tảng đá trong hầm cầu, muốn thối bao nhiêu có bấy nhiêu. Hơn nữa, hiện tại hắn vạn phần hối hận, hẳn là tối hôm qua nên cho người đuổi con chó háo sắc đó về, nên trực tiếp một chưởng bổ nó. 
Tĩnh, không khí quỷ dị yên tĩnh, không một người nói chuyện, cũng không ai dám nói. Thời gian cứ như vậy một phần một giây trôi qua, rốt cục, Dạ Tử Huyên cảm thấy không khí không đúng, cọ một tiếng bước ra kiệu hoa. 
“Ôi, tiểu tổ tông của ta, ngài làm cái gì vậy? Tân lang không đá cửa kiệu, sao ngài đã đi ra. Huống hồ, bây giờ còn chưa tới phủ Dật Vương!” 
Hai vị ma ma thấy nàng cứ như vậy từ bên trong kiệu đi ra, không chút do dự nhét nàng trở về. Một ma ma trong đó miệng còn nói lý lẽ hùng hồn nói xong điềm xấu? Gặp hôn nhân quỷ hôn này, bản thân chính là điềm xấu! 
“Ta muốn chó của ta!” 
Đặt mông ngồi trở lại trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nghien-nuong-tu-bon-vuong-chin-roi/1489701/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.