Editor: Bộ Yến Tử
Hiên Viên Đình nghe thấy một tiếng hét thảm, hơn nữa lại có thanh âm đệmthịt, khóe miệng hơi kéo về phía trước nói một câu: “Lực đạo vừa khéo!”
”Ngươi...”
Dạ Tử Huyên giận dữ mở miệng, nhưng mà lại không biết muốn nói gì, chỉ có thể đứng tại chỗ hung tợn trừng hắn.
Còn Tuyệt Nhất từ lúc Dạ Ảnh bị “Sung quân” đến lúc Mị Ảnh bị ném ra ngoàicửa sổ, hắn ta đứng ở tại chỗ động cũng chưa động một cái, thật là“Chuyện không liên quan đến mình cao treo cao khởi”!
Hiện tạiHiên Viên Đình ở trong mắt Dạ Tử Huyên, hắn chính là thần, thần bệnhthần kinh. Nàng chẳng qua chỉ hỏi hồng y nam tử một câu mà thôi, HiênViên Đình liền động kinh ném người ta ra cửa sổ, yêu nghiệt soái ca bịsuất biển không có?
Hiên Viên Đình xem cái mặt bánh bao phồnglên, mắt to trừng mắt nhìn mình, lại nhẹ nhàng cười ra tiếng. Nha đầuchết tiệt này lá gan rất lớn, liên tiếp không sợ chết đến dạo kỹ viện,thật sự nên đánh!
”Ta phải đi về!”
Mỗ nữ vừa rồi còn hungthần ác sát, giận dữ trừng hai mắt nháy mắt tội nghiệp nhìn Hiên ViênĐình khẩn cầu, diễn viên tốt, tài năng diễn xuất đồng đạng, bằng khôngkhẳng định nàng thoát thân không xong.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Đình lộ ra chút ý cười, nhìn thoáng qua đại cẩu quỳ rạp trênmặt đất, nói: “Được, nhưng con chó của nàng phải lưu lại.”
Ngheyêu cầu vô lý như thế, nháy mắt Dạ Tử Huyên muốn tạc mao, nhưng độtnhiên lại nghĩ đến cái gì đó, giọng điệu không khỏi phóng thấpđê-xi-ben, nghiến răng nghiến lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nghien-nuong-tu-bon-vuong-chin-roi/1489696/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.