Editor: Bộ Yến Tử
Dạ Tử Huyên đùa Nhiều Hơn, trong lòng càng nghi hoặc, luôn có loại bịngười chỉnh cổ thấy lỗi. Nhìn sang bên ngoài, sắc trời đã tối muộn ánhtrăng đã dần dần thăng lên cành, nhưng lại nửa khép trốn vào trong đámmây.
Đêm dài thật là nhàm chán, không tìm chút việc vui, sao cóthể bình yên ngủ? Lần trước đi Đạp Tuyết Tìm Liễu bị cái tên Hiên ViênĐình đáng chết kia phá hủy, tuy rằng nhìn sạch tinh quang của hắn, cònmò ra một số bạc lớn. Nhưng mà, nữ tử trong đó ngay cả một sợi lông nàng cũng chưa có đụng đến!
Tổng kết ra bốn chữ có thể hình dung tâmtình của nàng là: Thậm chí đáng tiếc! Hơn nữa, cứ coi như Hiên Viên Đình không phải cơ hữu, nàng cũng không muốn gả cho hắn gì gì kia kia! Không có tình cảm, vậy chỉ có hy sinh bản thân một chút!
”Thúy Nhi, ngươi ngủ đi! Không cần hầu hạ!”
Dạ Tử Huyên ra vẻ lơ đãng nói, sau đó tiếp tục trêu đùa đại cẩu lông rậm,cẩu dịu ngoan trung thành, quả nhiên là bạn tốt của con người!
Thúy Nhi nhìn sắc trời, tiến đến trước mặt nàng nói: “Tiểu thư, bây giờ cònsớm lắm, nếu không người lại kể một ít chuyện xưa kỳ dị cho Thúy Nhinghe đi!”
Kể chuyện xưa? Hiện tại là chuyển tảng đá đập lên chânmình, thực hối hận những buổi tối ngủ không được thì nói chuyện xưa(Nghìn lẻ một đêm) cùng Thúy Nhi.
Mỗ nữ vỗ trán, ruột cũng xanhluôn, quả thật thời gian còn sớm, chính là nàng thực không muốn kểchuyện xưa. Nửa ngày sau, có cách rồi!
”Bổn tiểu thư đói bụng!Ngươi đi đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nghien-nuong-tu-bon-vuong-chin-roi/1489694/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.