Editor: Bộ Yến Tử
Chủ tớ hai người theo tiểu nhị vào hậu viện, đột nhiên trước mắt sáng ngời. Trong viện trồng tất cả đều là hoa cỏ quý báu, bốn mùa thường thanh;vòng qua hành lang gấp khúc thật dài, thì thấy một hồ nước màu xanh lam, trên hồ có dựng một cây cầu bằng đá cẩm thạch, hình ảnh điêu khắc trênlan can trông rất sống động; đi đến trên cầu, nhìn ra xa bốn phía, cảnhsắc thật sự đẹp không sao tả xiết. Đột nhiên, nàng lại nhìn đến ngườingồi trên lầu hai tiểu trúc giữa hồ đối diện cây cầu đang nhìn nàng.
Thời điểm trước kia khi Dạ Tử Huyên đến trường, vẫn luôn thích ngủ trên lớptiết ngữ văn, nhưng mà, lại vừa vặn có thể đọc một câu thơ hiện đại duynhất lận lưng ra biểu đạt tâm tình nàng giờ phút này: Ngươi đứng ở trêncầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh ở trên lầu nhìn ngươi.
”Tiểu thư, xin mời bên này!”
Vốn dĩ tiểu nhị không nhẫn đánh gãy nàng hưng trí bừng bừng nhìn xem, maymắn người tới nơi này đều không có vì vậy mà mừng hoan, cảm thán! Nhưngchung quy vẫn phải rời khỏi không phải à!
Dạ Tử Huyên tiếp tụcbước, còn có chút không tha đánh giá cảnh đẹp, nhưng cẩn thận ngẫm lại,cảnh đẹp đều là mây bay, kiếm tiền mới là vương đạo. Vì thế, nàng khônglưu lại, bước đi như bay tới cửa tiểu trúc.
”Chủ tử, khách nhân đến!”
Tiểu nhị đứng ở cửa cung kính bẩm báo, sau đó nghe thấy người ở bên trong vỗ ba cái “Đùng đùng đùng”, thời điểm Dạ Tử Huyên và Thúy Nhi còn ở trạngthái chân không, thanh âm tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nghien-nuong-tu-bon-vuong-chin-roi/1489692/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.