Editor: Bộ Yến Tử
Sau khi rượu chừng cơm no, mười tám món ăn trên bàn chỉ còn lại tàn canhlãnh chích. Dạ Tử Huyên và Hiên Viên Kỳ Tu chỉ có thể dùng ánh mắt traođổi, thật sự là ăn rất chống đỡ, chống đỡ ngay cả miệng cũng không dámmở ra, sợ một khi hé miệng sẽ phun thức ăn ra ngoài.
Vì thế hai người vận dụng ánh mắt và mí mắt đối thoại như sau:
”Chúng ta như thế này đi làm gì nữa?”
”Là ta, không phải chúng ta!” Người nào đó ghét bỏ hất hất lông mày.
”Huyên Nhi, chuyện thú vị với ta sao!” Mỗ Thế tử tề mi lộng nhãn cầu xin, tiết tháo đã nát nhất.
”Không có cửa đâu!” Mỗ nữ tức giận trừng mắt liếc hắn ta.
”Huyên Nhi ——” đau khổ cầu xin, biểu cảm kia muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười!
”Bổn tiểu thư đi rồi, bản thân thành thật tính tiền đi, không cần tặng!” Mỗnữ tức giận trừng mắt nói, từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống, sau đó vận khinh công, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Hiên Viên Kỳ Tu che miệng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi nào còn thấy bóng dáng nha đầukia. Vốn dĩ hắn ta chuẩn bị đuổi theo, nề hà vị bộ như ba đào mãnh liệtquay cuồng, rốt cuộc nhịn không được “Oa oa” đại nôn ra.
Vì cùngDạ Tử Huyên hợp lại ăn, hắn ta dùng tánh mạng ra đánh bạc. Tưởng HiênViên Kỳ Tu hắn ta sinh ra cầm thìa vững chắc, mười tám năm áo cơm khônglo, sơn trân hải vị hưởng dụng vô cùng, hôm nay lại cùng nha đầu kia hợp lại ăn, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nghien-nuong-tu-bon-vuong-chin-roi/1489683/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.