Chương trước
Chương sau
"Bản vương đã chuẩn bị xong xe ngựa, cô chuẩn bị một chút đi, chúng ta lập tức xuất phát." Sáng sớm Nam Sở Thần đã nhận được ý chỉ của Hoàng Hậu, truyền Bắc Thần Vương và Bắc Thần Vương Phi tiến cung diện thánh.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Diệp Tương Tư hỏi.
"Hoàng cung."
Hoàng cung chắc chắn sẽ rất đẹp, Diệp Tương Tư không thể chờ thêm nữa, đi hoàng cung chơi thôi "Ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta lên đường đi!"
Nam Sở Thần và Diệp Tương Tư ngồi vào trong xe ngựa, Thu Trúc ngồi trước xe ngựa đang chạy dặn dò đủ điều, thật ra Vương phủ cách hoàng cung cũng không xa lắm, trong thời gian một nén hương đã đến.
"Một lát tiến cung, đừng quên ước định của chúng ta, ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phải diễn thật tốt vai Vương Phi, làm chuyện nên làm, nói chuyện nên nói." Mặt Nam Sở Thần lạnh lùng nói trước mặt cô.
"Ừ...." Diệp Tương Tư liếc mắt nhìn Nam Sở Thần, dáng vẻ lạnh lùng này của hắn thật là đáng sợ....
...........
Hoàng cung nước Đại Lương, thật là đẹp quá, đẹp hơn cố cung nữa, Diệp Tương Tư sững sờ trước cảnh vật trước mắt và khí thế hùng vĩ, trang nghiêm nhưng cũng không mất đi phần tình cảm.
"Vương Gia, Vương Phi, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ở đại điện chờ đã lâu." Tiểu Lý công công bước lên tiếp đón nói.
"Oa, đây thật là đẹp, chỉ tiếc là không có điện thoại, nếu không ta sẽ quay trực tiếp." Diệp Tương Tư quan sát cảnh tượng xung quanh, vui mừng đến muốn thoát khỏi lốp thỏ.
"Cô nương, quả nhiên khí thế Hoàng Cung này thật phi phàm!" Thu Trúc nói.
Tiểu Lý công công nói: "Vương Gia, Vương Phi, xin mời vào."
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu." Nam Sở Thần chắp tay cúi mình hành lễ với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.
"Thỉnh an Hoàng Thượng và Hoàng Hậu." Diệp Tương Tư học theo dáng vẻ của Nam Sở Thần, lần đầu gặp Vua vẫn có chút căng thẳng, cô sinh ra ở hiện đại, mọi người đều bình đẳng, giờ xuyên không đến cổ đại, thấy người địa vị cao thì phải hành lễ, thật sự có chút không quen.
"Ha ha, được, miễn lễ." Hoàng Thượng thấy con dâu thì rất vui vẻ.
"Thần nhi, còn không mau dẫn Vương Phi về chỗ." Hoàng Hậu cười hiền từ.
"Tương Tư, khoảng thời gian này thật khổ cho con, có điều bây giờ con có thể yên tâm, gả đến vương phủ, tuyệt đối sẽ cho con một cuộc sống tốt đẹp." Hoàng Thượng nói.
"Cảm tạ Hoàng Thượng." Nghe Hoàng Thượng nói những lời này, chẳng lẽ Hoàng Thượng biết cuộc sống của cô ở Diệp gia không tốt sao?
"Thần nhi, con phải đối xử thật tốt với Tương Tư, Tương Tư là đứa bé ngoan, giống mẹ của nó vậy, lương thiện, hiểu chuyện." Hoàng Hậu hùa theo nói.
"Phụ hoàng và mẫu hậu yên tâm, Thần nhi chắc chắn sẽ đối xử tốt với Vương Phi." Nam Sở Thần là Hoàng Tử rất hiếu thuận, ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, hắn chưa bao giờ biểu hiện thái độ không tốt nào.
"Hoàng Hậu nương nương, người biết mẹ con?" Diệp Tương Tư luôn cảm thấy lời nói có thâm ý, cô cũng rất thẳng tính, bởi vì tò mò nên hỏi ngay.
"Mẹ con, bà ấy..." Hoàng Hậu đang định nói cái gì đó thì bị Hoàng Thượng cắt ngang.
"Mẹ con và Hoàng Hậu từng có duyên gặp mặt một lần." Ngày đại hỉ như vậy không nên nói chuyện thương tâm, Hoàng Thượng nhìn Hoàng Hậu một chút, ra hiệu cho nàng không cần nói cho Diệp Tương Tư biết ngay.
"Nhị tẩu, tẩu thật là đẹp!" Nam Nguyệt Ương nhìn chằm chằm Diệp Tương Tư một lúc lâu, hóa ra nhị ca lượm được tiện nghi, cưới được một Vương Phi tốt như vậy.
"Ương nhi, muội đang nói đại tẩu không đẹp sao?" Lâm Khuynh Loan nói giỡn.
"Đại tẩu là loại khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp quyến rũ động lòng người, còn nhị tẩu là loại người ta thấy đã yêu, một loại hoa sen mới nở rất đẹp." Nam Nguyệt Ương cũng không biết hình dung hai vị tẩu tẩu như thế nào nữa, nói chung là mỗi người một vẻ, thế nhưng nàng cứ cảm thấy hai người họ có chỗ nào đó rất giống nhau.
"Ha ha, Ương nhi, bây giờ con có thêm nhị tẩu chơi với con rồi." Hoàng Thượng nói đùa, làm không khí trở nên hài hòa hơn, hắn rất vui mừng.
"Cảm tạ Công Chúa đã khen ngợi." Tuy rằng Diệp Tương Tư không quen biết Nam Nguyệt Ương, nhưng nhìn cách ăn mặc của nàng chắc chắn là Công Chúa rồi.
"Tương Tư muội muội, bổn cung có thể xưng hô như vậy với muội được không?" Lâm Khuynh Loan nhìn về phía Diệp Tương Tư, nàng là một người thẳng thắng, dù đây là lần đầu tiên gặp Diệp Tương Tư nhưng nàng cảm thấy rất có thiện cảm với cô ấy.
"Dĩ nhiên là được, Thái Tử Phi nương nương muốn gọi muội sao cũng được."
"Lần đầu tiên bổn cung nhìn thấy muội muội, đã cảm thấy rất thích, mong sau này muội muội hãy thường đến Đông Cung nói chuyện phiếm với bổn cung." Lâm Khuynh Loan thăm dò Diệp Tương Tư, Bắc Thần Vương Phi này cho nàng cảm giác rất lạ.
"Dĩ nhiên là được, nhưng mà muội rất đường si, Hoàng Cung lớn quá!" Ngay cả bản đồ trăm năm Diệp Tương Tư cũng xem không hiểu, chứ đừng nói chi là Hoàng Cung to lớn này.
Đường si? Lâm Khuynh Loan khẽ mỉm cười, cầm lấy ly rượu trên bàn uống, sau khi uống xong, dịu dàng nói: "Đi nhiều lần thì sẽ không lạc đường nữa."
"Loan nhi, đường si này ý là gì?" Thái Tử Nam Vô Dạ hỏi.
"Chính là ý nói lạc đường." Lâm Khuynh Loan cười cười, nếu suy đoán của nàng là chính xác vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa.
"Xem ra đại tẩu và Tương Tư là người cùng đạo rồi." Nam Sở Thần ôm vai Diệp Tương Tư, hơi nhếch miệng, không ngờ Diệp Tương Tư này lại có thể nói chuyện cùng Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi đến Hoàng Cung đã hai năm, nửa năm trước Thái Tử Phi được xưng là học bác uyên thâm nhất Hoàng Cung.
"Đâu chỉ nói là người cùng đạo, thật ra là hiểu lòng nhau, đúng không Tương Tư." Lần đầu tiên Lâm Khuynh Loan nhìn thấy Diệp Tương Tư đã rất thích cô, Lâm Khuynh Loan là đại gia khuê tú, phụ thân lại là anh hùng Chiến Quốc, hai người ca ca cũng là tướng quân Triều Đình, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở thế gia, dĩ nhiên tính cách rất phóng khoáng.
"Ngày thường ái phi luôn nói nhàm chán, bây giờ Thần nhi đã cưới Vương Phi, cuối cùng nàng cũng tìm được người nói chuyện rồi." Thái Tử Nam Vô Dạ nói.
"Đúng vậy, Bắc Thần Vương thật sự rất có phúc!" Lâm Khuynh Loan nhìn giống như biết cái gì đó nhưng lại không nói rõ ra.
"Có thể nhìn thấy phu thê các con hòa thuận, ân ái như lúc ban đầu, Trẫm cũng yên tâm." Hoàng Thượng nói.
"Hoàng Thượng, thiếp nghe nói Bắc Thần Vương Phi tinh thông cầm kỳ thi họa, hay là hôm nay để Tương Tư và Khuynh Loan tỷ thí một chút đi, được không?" Hoàng Hậu rất thích ca múa, lúc trước Lâm Khuynh Loan cũng dùng ca múa mà giành được sự yêu thích của Hoàng Hậu.
"Khuynh Loan đa tài đa nghệ, Tương Tư thì tinh thông cầm kỳ thi họa, theo Trẫm thấy, hai con đều không phân cao thấp, nếu tất cả mọi người muốn xem, Khuynh Loan, Tương Tư, hai con có tài gì thì cứ thể hiện ra hết đi, thắng thì Trẫm sẽ ban thưởng!" Hôm nay rất vui vẻ, hai vị Hoàng Tử đều cưới được vợ hiền, cho dù là thắng hay thua đều được ban thưởng.
"Hoàng Thượng.... Con...." Lúc nào mà cô tinh thông cầm kỳ thi họa?
"Hay là để Tương Tư thể hiện trước đi!" Nam Sở Thần cắt ngang Diệp Tương Tư, hắn cũng muốn xem rốt cuộc nữ nhân này lợi hại bao nhiêu.
"Ta....." Diệp Tương Tư nhìn Nam Sở Thần với ánh mắt cầu cứu, nhưng mà Nam Sở Thần chỉ cười cười không nói lời nào.
"Vậy con sẽ hát một bài!" Diệp Tương Tư lúng túng mở miệng, thật ra giọng hát của cô cũng không được tính là êm tai, thế nhưng với tình hình bây giờ, nếu cô từ chối thì Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chắc chắn sẽ tức giận.
Diệp Tương Tư hắng giọng một cái, giọng của cô cũng không thích hợp với ca hát: "Theo khói hòa cùng cát nơi biên ải, kính xin tướng quân uống chút rượu, đường phía trước không dễ đi, ta sẽ ở nhà chờ đợi, nhưng nguyện ước dưới bóng liễu, để dương hoa nhuộm trắng tóc bên nhau đến bạc đầu, mười lạng tương tư, hai lạng rượu, ta mới có thể nói ra được lời yêu~" (*)
(*) Lời bài hát: Tướng Quân Của Ta Ơi - Bán Dương 
"Đây là ca khúc gì, sao lại nghe hay như vậy!" Hoàng Hậu rất thích, vỗ tay khen ngợi.
"Bẩm Hoàng Hậu nương nương, đây là ca khúc Tương Tư học được ở bên ngoài."
"Đúng là ca khúc hay, chỉ là không biết Vương Phi học được ca khúc này từ ai." Lâm Khuynh Loan nhìn Diệp Tương Tư nói.
"Là học từ người sáng tác ca khúc này, Tương Tư bất tài, không học được tinh túy trong ca khúc, khiến mọi người chê cười rồi." Diệp Tương Tư khẽ mỉm cười, lui lại chỗ ngồi.
"Nếu Hoàng Hậu nương nương thích ca khúc này, thần thiếp cũng dâng lên một khúc." Lâm Khuynh Loan đứng dậy, nếu như nàng hát bài này, chắc hẳn Tương Tư cũng sẽ hiểu rõ.
"Một đời chỉ có thể chân thật một lần, chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta gặp đúng người, ta vung kiếm quay người mà máu đỏ như màu đôi môi, nhớ lại kỷ niệm chốn hồng trần kiếp trước, thứ làm tổn thương ta không phải là lưỡi đao." (*)
(*) Lời bài hát: Túy Xích Bích - Lâm Tuấn Kiệt
Diệp Tương Tư sững sờ, sao Thái Tử Phi lại biết bài này, Diệp Tương Tư trừng to mắt nhìn Lâm Khuynh Loan, không lẽ Lâm Khuynh Loan cũng giống như cô?
"Tốt, Khuynh Loan và Tương Tư không hổ là con dâu hoàng thất, đa tài đa nghệ, bổn cung rất thích." Hôm nay Hoàng Hậu rất hài lòng.
"Hoàng Hậu nương nương, ca khúc này cũng là con học được ở bên ngoài, cùng nơi học của Vương Phi." Lâm Khuynh Loan liếc mắt nhìn Diệp Tương Tư, ám chỉ rõ ràng như vậy, chắc chắn nàng sẽ nhận ra.
"Được, cùng thưởng, Khuynh Loan và Tương Tư hát rất hay." Hoàng Thượng nói.
"Tương Tư muội muội, ca khúc vừa nãy muội hát rất êm tai, đáng tiếc bổn cung không học được, không biết muội muội có thời gian dạy bổn cung hay không." Không ngờ trên thế giới này lại có người giống như nàng vậy.
"Được."
"Hôm nay Trẫm đãi yến tiệc, còn không mau ăn đi." Ca khúc cũng đã nghe xong rồi, giờ nên ăn thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.