Chương trước
Chương sau
Tống Cảnh Ngưỡng mặc dù ham chơi thành tính, nhưng lúc làm việc cho Hoắc Dực thì cực kỳ năng suất và hiệu quả, Hoắc Dực mới giao nhiệm vụ buổi tối hôm trước thôi mà tối hôm sau hắn đã làm ổn thỏa hết rồi, lòng vui rạo rực chạy đến phủ thái tử tranh công, đúng lúc Hà Tất Kỳ cũng ở đó.
Tống Cảnh Ngưỡng mặt mày hớn hở, nhìn dáng vẻ trầm ổn của Hà Tất Kỳ, sau đó chậm rãi báo cáo với Hoắc Dực: “Điện hạ, thuộc hạ đã đi tìm chứng cứ xác minh Tôn đại nhân hối lộ các đại thần, nhưng người này vô cùng xảo quyệt, dường như ông ta đã biết được là điện hạ muốn điều tra ông ta, nên không hề để lại chút dấu vết nào.Thuộc hạ đi theo dõi ông ta cả một ngày mà không thu hoạch được gì, nghĩ không thể cứ ôm cây đợi thỏ mãi như vậy được, cho nên nghĩ ra một kế, điện hạ, người không thể đoán được là ông ta đã đi đâu đâu…”
Hoắc Dực đang xem tấu chương, cảm thấy cực phiền khi nghe hắn thao thao bất tuyệt như vậy, liền lạnh lùng cắt ngang: “Nói thẳng vào ý chính.”
Lời vừa nói ra, Hà Tất Kỳ phải sử dụng nội công mới có thể kìm nén được tiếng cười suýt nữa thì bật ra.
Tống Cảnh Ngưỡng vô cùng buồn bực, không tiếng động thở dài, nghĩ thầm điện hạ đúng là thiên vị mà, mỗi lần Lâm lương đễ nói nhiều thì điện hạ vẫn kiên nhẫn lắng nghe, vậy mà đến lượt hắn nói thì điện hạ lại không cho nói! Đành phải cúi đầu nói ngắn gọn: “Nhân chứng vật chứng đều đã có rồi.”
“Ừ.” Hoắc Dực tiếp tục phân phó: “Ngày mai Hình bộ sẽ bắt đầu thẩm tra xử lý vụ án của Ninh vương, nếu ông ta là người của Ninh vương, vậy ngươi hãy giao luôn cho Lâu Ân Bình của hình bộ thượng thư xử lý một thể luôn đi.”
Tống Cảnh Ngưỡng nghe vậy, trong lòng lập tức nở hoa, ai mà không biết là Lâu đại nhân của Hình bộ có một nữ nhi xinh đẹp tuyệt trần chứ, không một ai là không biết về nhan sắc của Lâu tiểu thư, nói không chừng lần này đến Lâu phủ sẽ gặp được Lâu tiểu thư, sau đó tiến tới một đoạn nhân duyên tốt đẹp cũng nên! Tống Cảnh Ngưỡng vội vàng nói: “Tuân lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức đi ngay.”
Hà Tất Kỳ đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Điện hạ, Cảnh Ngưỡng làm việc hấp tấp, thuộc hạ xin phép đi cùng luôn.”
Hoắc Dực lúc này mới liếc mắt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, lạnh lùng bỏ qua sự khẩn cầu trong mắt đối phương, gật đầu nói: “Được.”
Tống Cảnh Ngưỡng trong lòng không muốn thế chút nào, nhưng điện hạ đã đồng ý rồi nên hắn không thể không tuân theo, đành phải nín nhịn lửa giận, buồn bực không lên tiếng đi ra phủ thái tử, sau đó trợn mắt nói với Hà Tất Kỳ: “Ta nói Hà Tất Kỳ ơi là Hà Tất Kỳ, thử hỏi xem có ai như huynh không? Ta làm việc hấp tấp hồi nào hả? Ta không cần huynh theo, huynh đi làm việc của mình đi.”
Hà Tất Kỳ không một chút tức giận với phản ứng của Tống Cảnh Ngưỡng, hai tay ôm trước ngực, nheo mắt nói: “Ngươi có dám thề là mục đích chính của ngươi khi đến Lâu phủ là vì việc của điện hạ không?”
Tống Cảnh Ngưỡng nghe thế thì hơi chột dạ, sắc mặt không được tự nhiên nói: “Điện hạ bảo ta giao chứng cứ cho Lâu đại nhân, ta đương nhiên là vì việc của điện hạ nên mới đến đó rồi.”
Hà Tất Kỳ dường như nhìn thấu được nội tâm của Tống Cảnh Ngưỡng, nói: “Trong lòng thật sự không có một chút xíu ý nghĩ nào khác sao?”
Tống Cảnh Ngưỡng tức đến xù lông, chẳng lẽ Hà Tất Kỳ biết được là hắn đang nghĩ gì? Ra vẻ hồ đồ nói: “Ý nghĩ khác gì cơ?”
Hà Tất Kỳ ranh mãnh cười: “Ngươi nói thử xem?”
Tống Cảnh Ngưỡng bị nụ cười âm trầm quỷ quyệt của Hà Tất Kỳ làm cho phát điên, quay người đi nói: “Đừng nói linh tinh nữa, ta không hề có bất kì tâm tư nào khác.”
Hà Tất Kỳ cau mày nói: “Ta biết đêm qua ở Minh Phương lâu đã xảy ra chuyện gì rồi đấy.”
Tống Cảnh Ngưỡng vừa nghe thấy Minh Phương lâu, liền nghĩ đến mấy nữ nhân có thân hình như rắn nước, lập tức run cả người, nghi ngờ nhìn Hà Tất Kỳ, thấy đối phương ra vẻ như cái gì cũng biết rõ, liền nói: “Biết thì làm sao hả? Nếu ta không náo một chút thì suýt nữa đã bị tên họ Tôn kia phát hiện ra rồi.”
Nhớ tới chuyện đêm qua, Tống Cảnh Ngưỡng liền có phần ảo não: “Ông ta ngày nào cũng tới Minh Phương lâu, không sợ bị bất lực luôn sao.”
Hà Tất Kỳ hờ hững liếc hắn một cái, nói: “Nếu ngươi làm xong việc rồi đi luôn, không đứng nhìn lén thì sao suýt nữa ông ta lại phát hiện ra được?”
Tống Cảnh Ngưỡng hơi bối rối nói: “Nam nhân mà, đâu thể trách ta được, với lại không phải ta đã biến nguy thành an rồi đó sao.” Tống Cảnh Ngưỡng nói xong, lại hoài nghi nhìn Hà Tất Kỳ, nói: “Chuyện này với chuyện ngày hôm qua không giống nhau, huynh đừng có loạn tưởng, hôm nay ta sẽ làm việc nghiêm túc.”
Hà Tất Kỳ không phiền không giận: “Đã như vậy thì sao ngươi còn sợ không muốn ta đi cùng ngươi?”
Tống Cảnh Ngưỡng bị Hà Tất Kỳ hỏi nhiều, liền kích động nhảy dựng lên quát: “Ai thèm sợ! Đi cùng thì đi cùng! Hôm nay mà huynh không đi đến Lâu phủ cùng ta thì huynh là đồ hèn!”
Hà Tất Kỳ mỉm cười đi tới trước mặt Tống Cảnh Ngưỡng, vỗ vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Tống Cảnh Ngưỡng cảm thấy như vừa bị người ta giội một chậu nước lạnh, nhưng hối tiếc cũng không còn kịp nữa, xong, hắn đã bị mắc mưu của Hà Tất Kỳ rồi.
Đi qua một khu phố náo nhiệt sầm uất, chen vào dòng người đông nghịt ở đường Vạn An, đi hết một con ngõ sâu là đến phủ của Lâu Ân Bình. Chỗ ở của Lâu Ân Bình tương đối nhỏ hơn các quan khác trong kinh thành, nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, hoa chim, hồ nước cái gì cũng có, còn cả một rừng trúc mà đến tể tướng nhìn thấy cũng phải hâm mộ.
Quản gia vừa nghe thấy người đến là hai thị vệ tiếng tăm lừng lẫy Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ, liền cung kính mời vào, sau đó gọi nô tài đi truyền lời cho Lâu đại nhân.
Ngày mai là ngày thẩm tra xử lý chuyện tạo phản của Ninh vương và Lương vương, hôm nay khó có dịp được thư giãn nghỉ ngơi, Lâu Ân Bình liền dẫn con trai nhỏ tên Lâu Giản ra hậu viện câu cá, hưởng thụ thời gian hiếm có của phụ tử, lại nghe nô tài báo có khách đến, nên ông lại giao con trai cho Lâu phu nhân, còn mình thì đi ra nghênh đón.
“Lâu đại nhân.”
Tống Cảnh Ngưỡng thấy Lâu Ân Bình từ ngoài cửa đi vào, liền đứng dậy chào hỏi, Hà Tất Kỳ thì vẫn lạnh lùng như băng, chỉ đơn giản chắp tay với ông ta là xong.Lâu Ân Bình có quen biết với Hoắc Dực, nên cũng quen với hai tâm phúc bên cạnh Hoắc Dực, cũng không bận tâm lắm.
“Hà đại nhân, Tống thị vệ, hai vị hôm nay đến đây mà lão phu lại không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính.” Là người trong quan trường, nên ông ăn nói rất khách khí.
Tống Cảnh Ngưỡng thấy Hà Tất Kỳ không có ý định lên tiếng, trong lòng cực kỳ khó hiểu, không muốn nói thì đòi đến đây cùng làm quái gì vậy?!
Tống Cảnh Ngưỡng khinh thường liếc Hà Tất Kỳ một cái, quay đầu nói với Lâu Ân Bình: “Lâu đại nhân bận rộn nhiều việc, chúng ta quấy rầy ông rồi.”
Lâu Ân Bình cho hạ nhân lui xuống, nghiêm túc hỏi: “Không biết thái tử điện hạ có chuyện gì muốn phân phó?”
Lâu Ân Bình là người của Hoắc Dực, kể từ sau khi Hoắc Dực bị cấm túc, vì để tránh cho thế lực của ông ở trong triều bị suy yếu, nên thái tử đã cố ý không liên hệ với Lâu Ân Bình nữa, để người ngoài không biết là hai người có quen biết, nhưng Lâu Ân Bình vẫn tận tâm trung thành với Hoắc Dực, chưa bao giờ thay đổi.Hiện giờ thái tử đã được bỏ lệnh cấm, Lương vương và Ninh vương thì bị tống vào ngục, thái tử điện hạ lại sai người chủ động đến tìm ông, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.
Tống Cảnh Ngưỡng nói: “Không dối gạt Lâu đại nhân, điện hạ điều tra ra chuyện phe cánh của Ninh vương là Tôn đại nhân hối lộ đại thần, mục đích là để được ở lại kinh thành, giải cứu cho Ninh vương.” Nói tới đây, Tống Cảnh Ngưỡng cố ý dừng lại một chút, thấy sắc mặt Lâu Ân Bình tái xanh, lại nói tiếp: “Sau khi biết được chuyện này, điện hạ liền bảo thuộc hạ giao lại chứng cứ Tôn đại nhân hối lộ cho Lâu đại nhân xử lý.”
Là trung thần của thái tử điện hạ, nên khi biết được chuyện này, Lâu Ân Bình chỉ muốn lập tức được chui đầu xuống hố mà trốn, chuyện này quả thật đã sỉ nhục đến ông, ông là người của thái tử, mà người phạm tội chính là Ninh vương, đối phương dám công khai hối lộ ngay trước mắt ông mà ông lại không biết, làm tổn hại thế lực của thái tử điện hạ.Nếu thái tử điện hạ tin tưởng Lâu Ân Bình ông không ăn hối lộ, thì ông cũng cảm thấy hổ thẹn với sự tín nhiệm mà điện hạ giành cho mình.Nếu ông không đích thân giải quyết chuyện này, thì ông cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp thái tử điện hạ nữa.
Tống Cảnh Ngưỡng nhìn thấy được sự tức giận của Lâu Ân Bình, liền nói: “Việc còn lại hết thảy xin giao cho Lâu đại nhân xử lý.”
Lâu Ân Bình lần này mà không đưa đối phương vào chỗ chết thì tuyệt đối không bỏ qua, nói: “Tống thị vệ yên tâm, cũng nhân đây xin nhờ Tống thị vệ chuyển lời đến điện hạ, rằng thần nhất định sẽ xử lý một cách công minh, nhất định không nhân nhượng.”
Tống Cảnh Ngưỡng nói: “Vậy thì tốt.” Đột nhiên lại thay đổi chủ đề, nói tiếp: “Hôm nay thời tiết đẹp, Lâu đại nhân vừa mới làm gì vậy?”
Lâu Ân Bình dù gì cũng là hình bộ thượng thư, nên rất nhanh khống chế được cảm xúc, nói: “Ngày mai là xét xử rồi, xem chừng sẽ phải bận rộn một thời gian dài, nên hôm nay ta cùng với nhi tử ra hậu viện câu cá.”
“Câu cá?” Tống Cảnh Ngưỡng hăng hái nói: “Ta thích nhất là câu cá, không biết liệu ta có thể đi câu một lát với Lâu đại nhân được không?”
Hà Tất Kỳ nãy giờ không lên tiếng, suýt nữa bị người ta quên lãng, lúc này bỗng ho một cái, nói: “Điện hạ vẫn còn đang chờ đấy.”
Tống Cảnh Ngưỡng xem thường nói: “Ta hiếm hoi lắm mới gặp được người cùng ý thích, huynh một mình đi về phủ bẩm báo với điện hạ đi, ta sẽ qua muộn một chút, điện hạ biết tính của ta rồi, sẽ không trách tội đâu.”
Hà Tất Kỳ híp chặt mắt, đang lúc Tống Cảnh Ngưỡng cho là hắn lại muốn dùng chiêu, thì hắn chỉ cười nhạt, nói: “Ngươi nói rất đúng, điện hạ sẽ không trách tội, đã vậy thì ta cũng đi câu với ngươi luôn vậy.”
Lâu Ân Bình tất nhiên không thể cự tuyệt, liền đứng dậy đưa tay về phía cửa, nói: “Mời hai vị.”
***
Lâu Như Nguyệt mặc y phục màu vàng nhạt, cùng nha hoàn ở trong vườn ngắm hoa, nghe nói trong phủ có khách tới, cha không có thời gian chơi với Lâu Giản, nên nàng liền đi ra chuẩn bị dẫn Lâu Giản đến vườn hoa chơi, lại không ngờ đệ đệ lại chỉ muốn cùng cha câu cá, nên nàng không còn cách nào khác là cùng Lâu Giản đi tới hậu viện.
Hai người ở hậu viện chưa được bao lâu thì Lâu Ân Bình đã dẫn Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng tới, phận nữ nhi không thể tùy tiện ra ngoài gặp khách, nhưng bây giờ muốn trốn cũng không kịp rồi, Lâu Như Nguyệt đành phải dẫn theo Lâu Giản đi tới chào hỏi.
“Cha.”
Lâu Ân Bình có tư tưởng rất tiến bộ, không cảm thấy có vấn đề gì khi nữ nhi của mình gặp Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng, lập tức giới thiệu: “Đây là tiểu nữ của ta tên Như Nguyệt, còn đây là tiểu nhi tử Lâu Giản.”
Lâu Như Nguyệt có dung mạo đẹp như hoa, đôi lông mày cong cong, đôi mắt biết cười, đôi môi đỏ thắm động lòng người, như một mỹ nhân trong tranh khiến người ta không thể dời mắt.
Tống Cảnh Ngưỡng lập tức ngây ngẩn cả người.
Hà Tất Kỳ thấy vậy, không khỏi ho lên một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.