Tôn Trọng Vi đi theo quản gia ra ngoài với tâm trạng không cam lòng, chẳng lẽ cứ như vậy mà về sao? Mất công đến phủ thái tử một chuyến, vậy mà không chỉ không hoàn thành được chuyện kia, lại còn không được gặp thái tử, cứ đơn giản như vậy mà đi về ư?
Nhưng dù không cam lòng thế nào đi nữa, thì Thanh Lan Uyển cũng càng ngày càng cách xa nàng ta rồi.
Một tiểu nha hoàn từ rất xa chạy tới, Tôn Trọng Vi nhìn dáng vẻ hoang mang của nàng, trên mặt có phần khinh thường, nói: “Quản gia, xảy ra chuyện gì vậy? Sao nha hoàn kia lại chạy vội vã thế?”
Quản gia liếc mắt nhìn Tôn Trọng Vi, Lâm lương đễ đã vào phủ rất lâu rồi, mọi người đều phải công nhận là tính tình của Lâm lương đễ rất tốt, cho nên người khiến cho Lâm lương đễ phải hạ lệnh trục khách chắc chắn không phải dạng tốt đẹp gì, lúc này nhìn ánh mắt giễu cợt của nàng ta, ông liền cảm thấy nàng ta không thể nào sánh bằng Lâm lương đễ, hai người cơ bản không cùng một dạng người.
Quản gia mặc dù không ưa gì Tôn Trọng Vi, nhưng dù gì thì ông cũng là quản gia, thái độ vẫn phải giữ sự cung kính: “Chắc là có chuyện gấp, để nô tài đi hỏi.” Dứt lời liền tiến lên hai bước, nghiêm túc hỏi nha hoàn đã chạy tới: “Làm cái gì mà vội vội vàng vàng như vậy?”
Nha hoàn kia dừng bước, thở gấp nói: “Điện hạ đã trở lại, gọi Lâm lương đễ đến phòng ăn dùng bữa, nô tỳ đang chạy đi mời Lâm lương đễ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-duong/565399/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.