Hoắc Dực không biết từ lúc nào đã đứng bên trong nhà, ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt khiến dung mạo anh tuấn của hắn trở nên nhu hòa hơn, cái cằm cao ngạo khẽ nâng lên, ánh mắt lộ ra khí phách không ai sánh nổi.
Lâm Tam Tư lại bị phản ứng chậm, cũng biết lời mình vừa nói đã bị Hoắc Dực nghe hết, cho nên ánh mắt của hắn mới trầm xuống như vậy, nghĩ hay là vòng sang nói chuyện khác xem sao, coi như là nàng đã quên hết là mình vừa nói cái gì rồi.
Lâm Tam Tư đặt bút lông xuống, đứng lên giả bộ nhìn xung quanh Hoắc Dực: “Điện hạ, chàng về rồi à, Hi Nhi đâu? Sao không thấy Hi Nhi?”
Hoắc Dực làm như không thèm để ý, phối hợp cởi áo choàng ra, lộ ra trường sam và áo lót lông màu lam bên trong, ngang hông có đeo ngọc bội.
Lâm Tam Tư biết mình nói sai rồi, thấy thế liền vội vàng nhận lấy áo choàng, giúp hắn treo lên, vừa quay người lại thì nghe thấy hắn nói: “Con ngủ rồi.”
Lâm Tam Tư thuận theo nói: “Bây giờ mới buổi trưa mà, sao hôm nay Hi Nhi lại ngủ sớm vậy nhỉ!”
Hoắc Dực dùng ánh mắt sâu kín nhìn Lâm Tam Tư, hờ hững nói: “Ta kể chuyện xưa, Hi Nhi nghe rồi ngủ thiếp đi.”
Lâm Tam Tư đang treo áo, nghe vậy thì lập tức cứng đờ cả người.
“…”
Điện hạ cứ đưa Hi Nhi đi chơi thôi không được sao! Còn kể chuyện ma cho con nghe làm gì chứ?
Hoắc Dực nói xong liền ngồi xuống ghế, tâm trạng vui vẻ nhìn Lâm Tam Tư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-duong/565382/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.