Chương trước
Chương sau
Hoắc Dực đứng trước mặt Lâm Tam Tư, ánh mắt không nhìn ra tâm tình, chỉ có đôi lông mày nhíu lại thể hiện ra rằng hắn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. “Y phục của hài tử thế nào rồi?”
Lâm Tam Tư đưa bản vẽ của nàng cho Hoắc Dực xem, “Điện hạ xem xem kiểu dáng này có được không?”
Hoắc Dực nhận lấy tờ giấy, lướt qua một cái, không khỏi có phần kinh ngạc, tuy nói những nữ nhân xuất thân là tiểu thư khuê các đều rất tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng bức vẽ của Lâm Tam Tư lại có phần khác biệt, hắn thật sự chưa từng nhìn thấy qua, “Nàng từng học vẽ tranh sao?”
Bất luận là trước hay sau khi xuyên không thì việc Lâm Tam Tư thích làm nhất chính là vẽ tranh, trước khi xuyên không nàng đã từng học một khóa phác họa rồi, sau khi xuyên không thì đều ở trong phòng không có việc gì làm, nên nàng hầu như đều giết thời gian cho việc vẽ tranh, vì vậy mà chất lượng các bức vẽ của nàng thật không hề tệ, còn mang một chút hơi hướng của thời hiện đại nữa.
Lâm Tam Tư rất hiểu phản ứng của Hoắc Dực, nói: “Cha ta từng mời thầy về dạy ta, vị sư phụ này đã từng sống một thời gian ở ngoại quốc nên nét vẽ rất khác biệt nước chúng ta.”
“Thì ra là vậy.” Hoắc Dực gật đầu, trả giấy cho Lâm Tam Tư, “Cứ làm theo bản vẽ này đi.”
Lâm Tam Tư nở nụ cười, nàng vốn không có ý định đi trưng cầu ý kiến của Hoắc Dực về vấn đề y phục của hài tử, vì nàng nghĩ Hoắc Dực bận rộn như vậy chắc chẳng quan tâm đến mấy chuyện này đâu, nhưng hiện tại Hoắc Dực không chỉ tham dự vào, mà còn đồng ý với ý tưởng của nàng nữa, nàng đương nhiên là vô cùng cao hứng.
“Vâng.”
Hoắc Dực nói chuyện với Lâm Tam Tư trong Thanh Lan các một lúc, lại ăn thêm chút điểm tâm Lý tẩu đưa tới, trời đã dần tối, vốn định đưa Lâm Tam Tư đi dạo thì lại thấy Tống Cảnh Ngưỡng vội vã chạy tới.
“Điện hạ, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo.” Tống Cảnh Ngưỡng đứng ngoài cửa nói.
Hoắc Dực lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Nói đi.”
Tống Cảnh Ngưỡng nhìn lên thấy Hoắc Dực đang cầm đồ may vá của Lâm Tam Tư thì nét mặt trở nên rất kỳ quái, bộ dạng muốn nói lại thôi, cắn răng nói: “Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
Chân mày của Hoắc Dực khẽ nhăn lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, làm Tống Cảnh Ngưỡng sợ run cả chân, không dám nhìn lại.
Lâm Tam Tư nghe vậy liền đặt đồ trong tay xuống rồi nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, trong lòng cũng đoán được hẳn là có chuyện rất khẩn cấp nhưng không tiện nói với nàng, liền đưa tay kéo nhẹ vạt áo người bên cạnh, dịu dàng nói: “Điện hạ, nếu có chuyện quan trọng thì chàng đi đi, chàng ở đây thì ta cũng không may được quần áo.”
Khí lạnh toát ra từ người Hoắc Dực vì câu nói của nàng mà giảm đi rất nhiều, ánh mắt hắn thờ ơ liếc Tống Cảnh Ngưỡng một cái rồi đứng dậy lướt qua hắn đi ra ngoài.
Tống Cảnh Ngưỡng rùng mình một cái, cảm kích cười với Lâm Tam Tư rồi xoay người đi đằng sau Hoắc Dực.
Hoắc Dực dẫn Tống Cảnh Ngưỡng đi về phía thư phòng, Lâm Tam Tư trong lòng không khỏi suy nghĩ, Tống thị vệ này bình thường luôn rất tùy tiện, nói chuyện không cần giữ ý, nhưng hôm nay lại làm sao vậy? Rốt cục là chuyện quan trọng đến đâu mà không thể cho nàng biết?
Tống Cảnh Ngưỡng đi theo sau Hoắc Dực, nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng không khỏi kêu khổ, vừa rồi ở trước mặt Lâm tiểu thư, hắn cố ý giấu diếm là vì đoán chắc chuyện này điện hạ cũng sẽ không muốn để cho Lâm tiểu thư biết.Nhưng vấn đề bây giờ là điện hạ vẫn chưa biết hắn muốn nói gì, rất sợ là điện hạ sẽ trách hắn chuyện bé xé ra to!
Đến thư phòng, sắc mặt của Hoắc Dực còn lạnh hơn bình thường: “Nói!”
Tống Cảnh Ngưỡng lập tức đáp: “Điện hạ, công chúa nhà Hồ tới.”
Hoắc Dực phản ứng rất thờ ơ, nói: “Là chuyện này?”
Tống Cảnh Ngưỡng hoảng hốt, chẳng lẽ chuyện này còn không quan trọng sao? “Vâng.”
Hoắc Dực liếc Tống Cảnh Ngưỡng một cái, nói: “Có phải ngươi quá rảnh rỗi không có việc gì làm không?”
“Dạ?” Tống Cảnh Ngưỡng không phản ứng kịp, sau khi hiểu được ý của Hoắc Dực thì mới vội vàng đáp: “Sau khi thuộc hạ xác định nàng ta đã tới kinh thành, đã sớm đến gặp rồi khuyên nàng ta trở về, nhưng nàng ta không chịu, một mực muốn gặp ngài cho bằng được.”
Ánh mắt của Hoắc Dực trở nên u tối, dáng vẻ không kiên nhẫn hỏi: “Vì sao?”
Tống Cảnh Ngưỡng nhìn Hoắc Dực, thầm nghĩ ngài biết rất rõ là công chúa nhà Hồ thích ngài nên mới đuổi đến kinh thành, còn cố ý hỏi nữa, liền cúi thấp đầu lúng túng nói: “Còn không phải bởi vì thích ngài…”
Hoắc Dực nheo mắt lại, dáng vẻ lãnh khốc không thấy một chút nhu tình: “Ta không gặp.”
Tống Cảnh Ngưỡng lắc đầu, dũng cảm lên tiếng khuyên nhủ: “Điện hạ, ngài cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là cách…”
Hoắc Dực nheo mắt nhìn thẳng Tống Cảnh Ngưỡng, dọa hắn vội vàng ngậm miệng, hai hàm răng run rẩy va vào nhau. “Điện hạ…thuộc hạ nói là…nói là…Công chúa nhà Hồ cứ bám mãi không tha như vậy, thật quá mất mặt rồi!”
Hoắc Dực xua tay, “Người là do ngươi cứu, ngươi tự nghĩ cách giải quyết đi.”
Tống Cảnh Ngưỡng mặt như đưa đám, “Nhưng nàng ta thích điện hạ…Còn muốn gả cho ngài…”
Hoắc Dực nghe xong, ánh mắt liền trở nên sắc bén, nói: “Ta không thích người này, hạn cho ngươi trong vòng ba ngày phải giải quyết xong, nếu không ngươi cũng sẽ nhận hậu quả giống như Hà Tất Kỳ.”
Tống Cảnh Ngưỡng vẫn còn muốn nói: “Điện hạ…”
Hoắc Dực mất hết kiên nhẫn, nói: “Ngươi lại muốn cò kè mặc cả?”
Tống Cảnh Ngưỡng sợ hãi nuốt lời định nói trở về, “Thuộc hạ đã biết.” Trong lòng vẫn không thể hiểu nổi, hắn thấy công chúa nhà Hồ kia không tệ mà, dáng vẻ xinh đẹp, tính tình ngay thẳng, mà nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, huống hồ người còn là thái tử điện hạ, sớm muộn gì cũng có hậu cung ba ngàn, hiện giờ thêm một mỹ nữ nữa thì có gì là không thể chứ?!
Hoắc Dực hờ hững nhìn ra chỗ khác, hỏi: “Chuyện của An vương thế nào rồi?”
Không bị Hoắc Dực nhìn nên Tống Cảnh Ngưỡng thoải mái hơn rất nhiều, “Hồi điện hạ, thuộc hạ đã tra ra hắn có quan hệ với người nước Tần, thuộc hạ đã cho người theo dõi người liên lạc, chờ điện hạ ra lệnh, thuộc hạ có thể lập tức bắt giữ người này.”
“Chuyện này không được nóng vội, tránh bứt dây động rừng.” Hoắc Dực cầm bút viết một chữ nhẫn ra giấy, cười nói: “Ta thích thả sợi dây dài câu con cá lớn.”
Tống Cảnh Ngưỡng trầm tư một chút, nói: “Điện hạ đang nhắm đến Ninh vương?”
Hoắc Dực nói: “Nói ra suy nghĩ của ngươi đi.”
“Thuộc hạ nghĩ là, trong kinh thành người thân cận nhất với An vương cũng chỉ có Ninh vương, huống hồ gần đây An vương phi vẫn đang ở Ninh phủ, việc này chắc hẳn ẩn chứa một bí mật không muốn cho người khác biết, với lại Ninh vương vốn cũng không phải là đèn đã cạn dầu.” Tống Cảnh Ngưỡng nghĩ, hắn đã từng quen biết với Ninh vương, mặc dù không thích người này, nhưng hắn lại bị ấn tượng bởi sự si tình của Ninh vương, không khỏi cảm thấy đáng tiếc, “Đời này Ninh vương luôn cẩn thận, không ngờ lại bại trong tay hai nữ nhân, đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (ý chỉ người trước, kẻ sau không ai bằng).”
Hoắc Dực đạm mạc cười: “Sao vậy? Dường như ngươi rất cảm động với chuyện này?”
“Thuộc hạ nào có…” Nhìn ánh mắt âm hiểm của Hoắc Dực, Tống Cảnh Ngưỡng vội nói: “Hôm nay thuộc hạ chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là đưa công chúa nhà Hồ kia trở về.”
Hoắc Dực gật đầu, cuối cùng cũng khen ngợi Tống Cảnh Ngưỡng một câu: “Rất tốt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.