Chương trước
Chương sau
Hoắc Dực đang nhai cơm, nghe vậy thì sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, làm cho Lâm Tam Tư hoảng hốt cho là mình nhìn nhầm.
Hoắc Dực nhẹ nhàng nói: “Ba năm trước ta nên nhổ cỏ tận gốc mới phải.”
Những lời này nếu là người khác nói thì Lâm Tam Tư nhất định sẽ xì mũi coi thường, nhưng đây lại là do chính miệng Hoắc Dực nói ra nên nàng thấy rất bình thường, như thể đó là điều tất nhiên phải thế vậy.
Mọi người ai mà không biết Hoắc Dực là người vô cùng anh dũng và lãnh khốc cơ chứ.
“Nghe nói người Hồ luôn tán dương hai thứ, một là đồng bằng, hai là thảo nguyên, khi còn nhỏ ta đã theo phụ thân đến biên quan một lần và nhìn thấy đồng bằng rồi, nhưng hành trình vội vàng quá nên không thể đến thảo nguyên xem một chút, cảm thấy rất đáng tiếc, không biết nhìn tận mắt sẽ như thế nào.” Lâm Tam Tư thành thật nói, tuy rằng trước khi xuyên không nàng đã từng xem trên TV rồi, nhưng dù gì cũng chỉ là qua màn hình thôi chứ chưa được trực tiếp ở đó, cho nên vẫn luôn thấy đáng tiếc.
Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, nói: “Nàng muốn đến đó sao?”
Lâm Tam Tư trong lúc lơ đãng liền cắn nhẹ cái đũa, nghe Hoắc Dực hỏi thì nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Điện hạ có bằng lòng đưa ta đi không?”
Hoắc Dực trầm giọng đáp: “Nếu nàng muốn thì ta sẽ đi cùng nàng.”
Lâm Tam Tư tươi cười rạng rỡ, đặt đũa xuống, kéo ống tay áo rộng của Hoắc Dực, nhìn hắn nói: “Điện hạ, người không được nuốt lời đâu đấy!”
Lâm Tam Tư vốn rất xinh đẹp, trước kia khi còn ở Lâm phủ, cha mẹ cùng huynh trưởng luôn coi nàng như hòn ngọc quý trên tay, vô cùng yêu thương nàng, nàng cũng rất thích làm nũng với họ.Thế nhưng kể từ sau khi gặp chuyện không may, nàng đã học được cách áp chế tâm trạng của mình, chuyện đối nhân xử thế cũng khác hẳn lúc trước, nghĩ lại cũng không nhớ rõ là đã bao lâu nàng không làm nũng rồi, tối nay không biết vì sao mà nàng lại rất tự nhiên mà đối với Hoắc Dực như vậy, bao nhiêu tư thái mềm mại của nữ nhi đều phô hết ra ngoài.
Hoắc Dực ngồi rất gần với Lâm Tam Tư, mùi thơm cơ thể của nàng sớm đã tràn ngập quanh mũi hắn, thỉnh thoảng lúc hắn gắp đồ ăn thì da thịt lại chạm vào nhau, thật khiến hắn không nhịn nổi.Lúc này đột nhiên nghe thấy thanh âm đáng yêu nũng nịu của nàng, cùng với nụ cười xinh đẹp, khiến cho hắn gần như mất kiểm soát, cũng may khả năng kiềm chế của Hoắc Dực không phải tốt bình thường, cuối cùng cũng tạm thời miễn cưỡng khống chế được.
Hoắc Dực hết cách nhìn dáng vẻ hồn nhiên của Lâm Tam Tư, không tiếng động thở dài, thuận thế nắm lấy bàn tay nàng đang nắm lấy ống tay áo của hắn, không thì hắn sẽ không bình tĩnh nổi mất. “Ta đã từng thất hứa với nàng chưa? Hả?”
Lâm Tam Tư cười lắc đầu, tất nhiên là chưa rồi. “Điện hạ…” Lâm Tam Tư nhìn cái chén không trước mặt Hoắc Dực, nói: “Có muốn ăn thêm chút cơm nữa không?”
Vừa dứt lời, Lâm Tam Tư liền bị Hoắc Dực nhẹ nhàng bế lên khỏi chỗ ngồi, một giây sau thì vững vàng ngồi trên đùi hắn, Lâm Tam Tư chưa từng trải qua chuyện này nên hơi giật mình, hai tay theo bản năng vòng lên cổ Hoắc Dực, cả người cũng dựa vào lòng hắn.
“Nặng hơn rồi.” Hoắc Dực ôm eo Lâm Tam Tư, mặc dù có phần đẫy đà mềm mại hơn ba tháng trước nhiều, nhưng phần thắt lưng vẫn rất mảnh mai, hắn liền cau mày nói tiếp: “Nhưng vẫn gầy.”
Lâm Tam Tư nghe hai câu đối lập như vậy thì không biết nên vui hay buồn, sẵng giọng nói: “Ta đã cố gắng lắm rồi, Lý tẩu và Bách Hợp ngày nào cũng làm đồ ăn ngon cho ta ăn, thái hậu nương nương cũng thường xuyên ban bánh ngọt, làm ta suốt ngày trừ ăn ra thì đi ngủ, trừ ngủ thì là ăn, người không mập nhưng lượng ăn cũng nhiều lắm rồi.”
Hoắc Dực trêu ghẹo nói: “Ăn nhiều như vậy mà sao vẫn không thấy mập?”
Lâm Tam Tư khẽ nhích ra một chút khỏi ngực Hoắc Dực, dùng nét mặt “chàng cho rằng ta ngốc sao” để nhìn Hoắc Dực, nói: “Tất nhiên là do vận động rồi, không thì thành cái gì rồi hả?”
Hoắc Dực nhướn mi: “Thành cái gì?”
“…Thành heo đó.”
Hoắc Dực nghe xong liền không nhịn được mà bật cười, đây là lần đầu tiên Lâm Tam Tư được nghe được tiếng cười của hắn rõ ràng vậy, âm thanh nhẹ nhàng xuyên vào tai nàng khiến cho nàng choáng váng, mãi đến khi cảm thấy môi mình bị một đôi môi hơi lạnh hôn lên, lúc đó nàng mới phục hồi tinh thần trở lại.
So với nụ hôn sâu triền miên lúc mới gặp lại thì lần này Hoắc Dực chỉ nhẹ dán môi mình lên môi Lâm Tam Tư, Lâm Tam Tư khẽ đỏ mặt, cơn gió nhẹ nhàng làm tung bay làn váy, êm đềm tựa như lòng nàng lúc này vậy.
Hoắc Dực một lần nữa ôm nàng vào lòng, cằm chống lên đầu nàng, nói: “Những ngày ta không có ở đây, mỗi ngày nàng làm cái gì?”
“Ừm…” Lâm Tam Tư không nghĩ đến lúc hai người ở với nhau thì chàng lại hỏi điều này, không khỏi nhíu mày, giọng nói trong veo của nữ hài tử vang lên: “Giống như khi ta còn ở nhà mình vậy, sáng không cần dậy sớm, ngày nào cũng phải đến khi mặt trời lên cao mới miễn cưỡng thức dậy.Bách Hợp đã để sẵn điểm tâm trên bàn rồi, đồ ăn nóng hổi bát đũa ngay ngắn chỉ việc ăn thôi.Ăn xong thì Bách Hợp cùng ta đi dạo trong sân, có lúc sẽ lên chỗ cao nhất ở tiểu lâu, nhìn bên ngoài phủ người đến người đi trên đường, cảm thấy rất vui vẻ, có lúc thì Lý tẩu sẽ kể cho ta nghe mấy chuyện hay đã nghe được từ bên ngoài, nhưng việc phiền nhất là cứ nghe đến đoạn hay thì Lý tẩu lại muốn vào bếp nấu cơm, hại ta phải nhẫn nại chờ đợi!” Lúc nói chuyện Lâm Tam Tư vẫn nở nụ cười, “Đúng rồi, lúc chán thì ta lại ngồi đọc mấy chữ mà chàng gửi cho ta…”
Hoắc Dực nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Lâm Tam Tư khi kể mấy chuyện vặt cho hắn nghe, không lên tiếng, chỉ yên lặng mỉm cười ôm nàng, nghe nàng nói.
Lâm Tam Tư đang nói dở thì bỗng im bặt, Hoắc Dực cúi đầu nhìn, thấy nàng mở to hai mắt, mặt cứng ngắc như thể đang vui mừng xen lẫn với bất ngờ.
Hoắc Dực hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Tam Tư chậm rãi nhìn Hoắc Dực, nói: “Nó động đậy, điện hạ, vừa rồi ta cảm giác được bảo bảo đang động đậy đó!”
Ánh mắt thâm trầm của Hoắc Dực khẽ phát ra tia sáng, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày hiện tại lại khẽ run lên, ấp úng nói: “Hài tử của ta…”
Còn chưa nói hết câu thì Lâm Tam Tư đã cầm lấy tay Hoắc Dực rồi khẽ đặt lên bụng mình, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, cười nói: “Điện hạ, chàng thử cảm nhận đi.”
Một lúc lâu sau, tư thế của hai người cũng đã hơi cứng lại, mà bụng Lâm Tam Tư lại không có thêm bất kỳ phản ứng nào nữa.
“Điện hạ, tối nay là lần đầu tiên máy thai, có thể là bảo bảo biết chàng trở về nên vui mừng quá đó.” Lâm Tam Tư vô cùng ảo não, sớm biết vậy thì trước khi xuyên không nàng đã đọc sách cho bà bầu rồi, sẽ không như bây giờ, trừ biết việc máy thai ra thì chẳng biết thêm gì nữa.Nghĩ vậy, nàng vỗ nhẹ bụng, nói: “Bảo bảo à, con cử động thêm chút nữa đi, để ta cảm nhận một lần nữa nào.”
Hoắc Dực nghe vậy thì sa sầm mặt, mím môi, về sau mới lạnh lùng nói: “Bảo bảo? Tên nàng đặt cho con đấy à?” Hắn không muốn trong tương lai, khi hắn đứng trước thư phòng của phủ thái tử nghiêm túc răn dạy con cái, thì mở miệng ra lại gọi: “Hoắc bảo bảo…”
“Không phải đâu.” Lâm Tam Tư nghe xong liền suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng nếu điện hạ đã nói vậy, thì ta thấy gọi là Hoắc bảo bảo cũng hay lắm!”
Hoắc Dực nghe Lâm Tam Tư nói, mày nhíu lại càng chặt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.