Sau khi đưa thái hậu trở về hoàng cung, Hoắc Dực và Tống Cảnh Ngưỡng hai người một trước một sau đi từ mật đạo về.
“Trong cung có tin tức truyền đến.” Tống Cảnh Ngưỡng nhỏ giọng nói, thần sắc nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều, “Yêu cầu điện hạ năm ngày sau phải rời kinh, chắc phải đến chiều tối mai thánh chỉ mới đến phủ.”
Hoắc Dực gật đầu suy nghĩ, “Chiến sự mặc dù căng thẳng, nhưng Hách Vân tướng công là người có năng lực, đủ để chống đỡ mấy ngày nữa.”
“Dù sớm hay muộn thì cũng phải đi, sao còn phải chờ mấy ngày?”
Hoắc Dực cười lạnh nói: “Hắn làm như vậy, một là vì hắn vẫn chưa yên tâm về ta, nếu đã quyết cho ta dẫn quân thì tất nhiên phải chuẩn bị chu toàn trước.” Nói tới đây, tròng mắt đen của Hoắc Dực trở nên âm u không thấy đáy, ngữ điệu cũng không có chút hơi ấm: “Thứ hai, hắn luôn luôn giữ hình tượng một vị hoàng đế khoan dung nhân từ với dân chúng, mà ta thì đã bị giam cầm hai năm, đột nhiên lại được giải trừ lệnh cấm để ra chiến trận, nên hắn sẽ để cho ta chuẩn bị mấy ngày, như thế mới không làm mất đi hình tượng một người cha tốt!”
Tống Cảnh Ngưỡng vốn vẫn nghĩ từ xưa chỉ có tâm tư nữ nhi là khó đoán, không ngờ tâm đế vương cũng vậy, phụ tử mà trong lúc này vẫn còn tính toán như thế, thật là rét lạnh lòng người. “Vậy bệ hạ sẽ làm gì?”
“Nếu cái danh tướng quân chỉ là chỉ dụ tạm thời, vậy tuyển chọn thêm hai gã phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-duong/262878/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.