Lúc cửa bị người mở ra, Lâm Tam Tư cũng mới tỉnh giấc, toàn thân toát một lớp mồ hôi mỏng, nàng dùng ống tay áo lau trán, rời giường đi ra nhìn thì thấy người tới là Hoắc Dực.Lúc này hắn mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, mặc dù không đẹp bằng màu trắng, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác rất mới mẻ.
“Điện hạ.” Lâm Tam Tư khom người, quay đầu nhìn giường mình, may là nàng mới chỉ nằm nghỉ một chút nên chăn đệm không bị loạn, không lại bị coi là thất lễ với thái tử.
Hoắc Dực nhìn vẻ mặt vẫn còn đang buồn ngủ của Lâm Tam Tư, tầm mắt dừng lại chỗ cổ áo có nếp nhăn do lúc nàng ngủ tạo thành, sau đó gọn gàng dứt khoát hỏi: “Sao chưa đi ăn cơm?”
Lâm Tam Tư cứ cho là Hoắc Dực vẫn còn giận nàng chuyện hồi chiều nên mới không dám đi tìm Hoắc Dực, vốn định ngủ ngon một giấc để lấy lại tinh thần đi xin lỗi hắn, ai ngờ là hắn lại tới đây trước.
“Vừa rồi nô tỳ hơi mệt, không thấy đói nên chưa đi ăn.” Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, thấy trên mặt hắn không có vẻ tức giận nên lại cúi đầu nói tiếp: “Nô tỳ chuẩn bị đi ngay.”
Hoắc Dực bình tĩnh nhìn nàng, trong ánh mắt thoáng lên chút cảm xúc, hồi lâu sau mới nói: “Đi đi, xong xuôi thì đến phòng ta.”
Lâm Tam Tư cúi thấp đầu, nói: “Vâng thưa điện hạ.”
Hoắc Dực muốn đi tới thư phòng, mà phòng ăn lại cùng đường luôn nên Lâm Tam Tư đi cùng Hoắc Dực một đoạn.Nàng cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-duong/262872/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.