Tác giả: Nhất Chích Đại Nhạn.
Editor: wingwy.
==========
Diệp Dương từ trước đến giờ lúc khẩn trương miệng đều nhanh hơn não, cậu thấy ánh mắt lạnh băng xa cách của Phong Loan, trước tiên tâm lạnh đi một nửa, theo bản năng liền biện giải cho hành vi vừa rồi của bản thân, ngượng ngùng cười nói: "Đó không phải là cái chày cán bột à..."
Phong Loan cũng nhìn cậu: "Ngươi nếu nói thêm nửa câu nữa, ngày mai cầm theo cái chày cán bột của ngươi về nhà đi."
Hắn học cách diễn đạt nhấn mạnh từ ngữ của Diệp Dương, mà hắn luôn luôn nói là làm, vì thế Diệp Dương quyết đoán ngậm miệng, không dám nói nhiều thêm nửa lời nữa với Phong Loan.
Trong lòng Diệp Dương hơi hơi có chút chống đối với việc quỳ xuống, cậu thiệt là cẩn thận ngồi xổm người xuống, muốn nhặt ngọc thế trên mặt đất lên, nhưng mắt thấy độ thiện cảm của Phong Loan nhanh chóng giảm tới 40, lòng cậu run rẩy, vội vàng thò tay với lấy ngọc thế dưới chân Phong Loan, chỉ là thứ kia bị hắn giẫm dưới chân, mà Phong Loan lại hiển nhiên không có ý muốn nhấc chân tránh ra, Diệp Dương do dự hết lần này đến lần khác, cũng chỉ có thể ngẩng đầy lộ nụ cười lấy lòng với Phong Loan, nói: "Anh giai, nhấc chân anh ra một cái, đừng chắn chỗ này chứ."
"Thiện cảm của Phong Loan -5, độ thiện cảm hiện tại: 35."
Diệp Dương: "..."
Cậu đúng là muốn hạ thấp độ thiện cảm của Phong Loan, nhưng thiện cảm tụt nhanh quá rồi đó!
Phong Loan hỏi cậu: "Ngươi gọi ta là gì?"
Diệp Dương ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-dong-bac-cua-bao-quan/206165/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.