Một khối ngọc tỷ màu vàng ngay lập tức hiện ra trước mặt Khúc Vô Nham, thân hình rồng, toàn thân màu vàng, phát ra tia sáng lóng lánh kỳ dị. Đây là ấn dấu của một nước. Ngọc tỷ! Ánh mắt của Khúc Vô Nham chợt lóe, trên môi hiện lên một nụ cười lạnh, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc này. Tĩnh Uyên đế chậm rãi lấy ngọc tỷ ra, dập vào miếng vải đỏ, chuẩn bị ấn lên thánh chỉ. Đột nhiên, hắn cảm giác cổ mình chợt lạnh, một dòng máu tươi phun trên ngọc tỷ, hắn từ từ quay đầu lại, đối mặt với cặp mắt tựa như ác ma của Khúc Vô Nham. Trong con ngươi của Khúc Vô Nham hàm chứa nụ cười trong trẻo, chậm rãi thu lại mảnh đao nhỏ đã cắt đứt động mạch chính của Tĩnh Uyên đế, nhìn ánh mắt chết dần của hắn, cầm lấy ngọc tỷ trong tay hắn. "Bệ hạ, ngài gọi ta một câu Khúc ái khanh, chẳng lẽ không phát hiện ra sao?" Hắn nhìn Tĩnh Uyên đế, đôi môi cong lên tà mị: "Ta là Khúc Vô Nham, hậu nhân của Khúc gia." Hắn ghé sát vào ánh mắt đang trợn to của Tĩnh Uyên đế, từng chữ từng chữ một rõ ràng nói: "Mục đích của ta, cho tới bây giờ đều là, phá hủy giang sơn này." Hắn thưởng thức ngọc tỷ trong tay: "Bệ hạ, ngươi nói xem, nếu như ta đem ngọc tỷ này giao cho Minh Sùng quốc, hoặc Nam Việt, giao cho bất kỳ nước nào, ngươi nói, Tĩnh Uyên vương triều, sẽ có kết cục gì đây? Là từ một nước đế quốc trở thành một nước phụ thuộc, hay là trở thành một đất nước nô lệ đây?" Hô hấp của Tĩnh Uyên đế khẽ chậm lại, ánh mắt đầy tơ máu, tựa như muốn thét lên. "À, đúng rồi, còn có một việc ta quên nói cho ngươi biết." Khúc Vô Nham đột nhiên lấy ra một món đồ khác, quơ quơ trước mặt Tĩnh Uyên đế. Tĩnh Uyên đế phun một ngụm máu từ trong miệng, toàn thân run rẩy như muốn nói điều gì, nhưng cổ họng lại bị cắt đứt, hiện tại hắn chỉ còn một hơi thở ở nơi đây. Đó là binh phù. Hai phần ba binh quyền của Tĩnh Uyên hoàng triều, ở trên tay Tô Lăng Trạch. Còn lại một phần ba binh quyền, lại đang ở trên người Lý tướng quân. Chẳng qua không nghĩ tới binh phù này sẽ rơi vào tay Khúc Vô Nham. Một phần ba binh lực, hơn nữa còn có ngọc tỷ, nếu thật sự rơi vào trong tay quốc gia khác, Tĩnh Uyên vương triều, thật sự đi tong. Dưới sự khiếp sợ cùng tức giận vô cùng, Tĩnh Uyên đế nghiêng đầu, vô thanh vô tức chết đi, hắn không nghĩ ra, tại sao mình tính toán một đời, cuối cùng, lại chết như vậy. Khúc Vô Nham lạnh nhạt đẩy thi thể của hắn ra, nhìn hắn ngã bên chân của mình, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, máu của Quân gia, ta sẽ để cho cả Tĩnh Uyên vương triều phải trả giá." Nói xong, hắn xoay người, chuẩn bị rời đi. Vừa quay người lại, lại nhìn thấy Quân Lam Tuyết chẳng biết từ lúc nào đã đứng nơi cửa chính, đang không hề chớp mắt nhìn hắn---- "Điện hạ, Hách Liên... Chết rồi." Dương Thành quỳ một gối xuống trước mặt Tô Lăng Trạch, lẳng lặng nói: "Thi thể của Tĩnh Uyên đế, thuộc hạ cũng đã cho người dấu đi, tạm thời phong tỏa toàn bộ tin tức bệ hạ đã băng hà, chẳng qua vẫn không biết tin tức của ngọc tỷ." Tô Lăng Trạch không trả lời, chẳng qua là chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xôi, hồi lâu sau, mới chậm rãi nói ra hai chữ. "Tùy nàng đi." Tiểu nô tài, ta dùng địa vị của ta, dùng giang sơn của ta, để trả cho mối thù của ngươi, ta không sợ ngươi sẽ giết ta, nghiền xương thành tro, ta chỉ sợ sau khi ta chết... Ngươi sẽ khổ sở. "Điện hạ..." Hai nấm đấm của Dương Thành nắm chặt lại, như đang ẩn nhẫn điều gì đó. Tô Lăng Trạch chậm rãi xoay người, ánh sáng hắt vào phía sau lưng hắn, dấu ánh mắt của hắn dưới bóng tối. "Đây là, ta thiếu nàng." Đây là hắn thiếu nàng, mấy trăm mạng người từ trên xuống dưới của Quân gia. Cha làm con trả, mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]