Chương trước
Chương sau
Dưới hồ nước, nước bị khuấy động, tạo thành một vòng sóng gợn trên mặt nước, sóng nước tạo thành từng vòng, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng không ai biết bên dưới làn sóng biếc ấy ẩn chứa biết bao sát cơ của mỹ nhân.
Cảm giác hít thở không thông dần dâng lên, nàng không có cách nào bế khí quá lâu, Tĩnh An công chúa cũng như thế, giờ phút này vẫn chưa từ bỏ ý định ngoi lên mặt nước, chẳng qua là sức lực so với trước kia, đã yếu hơn không ít.
Quân Lam Tuyết không để cho nàng ta được như ý, kéo lấy váy của nàng, dùng sức kéo xuống đáy hồ, Tĩnh An công chúa luống cuống chân tay muốn đẩy Quân Lam Tuyết ra, nhưng đều vô dụng vì lực đạo quá lớn, mà nàng ta từ nãy đến giờ vẫn không có cách nào thở được khí lực càng lúc càng yếu đi.
Hai chân tựa hồ bị thứ gì đó ở đáy hồ cuốn lấy, Tĩnh An công chúa giãy dụa dần trở nên yếu ớt.
Quân Lam Tuyết thoáng thở phào nhẹ nhõm, không nén được cảm giác lo lắng, mắt thấy Tĩnh An công chúa đã không còn sức lực giãy dụa, nàng liền xoay người, bơi lên bờ.
Cũng vào lúc này.
Dường như đã cảm thấy ngày hôm nay tựa hồ khó thoát khỏi cái chết, Tĩnh An công chúa đột nhiên nảy sinh ý nghĩ phản kháng ác độc, hung hăng nắm lấy tóc Quân Lam Tuyết, không chút buông tay, muốn cùng nàng chìm xuống đáy hồ này, đồng vu quy tận.
Một người một khi đã không còn để ý đến sống chết, lực đạo phản kháng trước khi chết lại vô cùng lớn.
Quân Lam Tuyết cả kinh trong lòng, lúc này ngay cả nàng dù có thể đình khí cũng không chịu nổi, nếu như Tĩnh An không buông tay, hôm nay các nàng thật sự sẽ cùng chết ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, Quân Lam Tuyết đột nhiên rút thủy chủ ở bên hông ra, không nói hai lời, dùng sức vung về phía tóc của mình.
Tóc đen dài bị cắt đứt, Quân Lam Tuyết cảm thấy thân thể đã được buông lỏng, nhanh chóng bơi về phía bờ.
Mà lúc này, Tĩnh An công chúa đã mất đi toàn bộ sức lực, mắt trở nên dữ tơn, không cam lòng nhìn bóng người càng ngày càng xa dần, sắc mặt hung ác, chết không nhắm mắt.
Vừa ngước đầu ra khỏi mặt hồ, chỉ kịp thở một hơi, Quân Lam Tuyết lại vội vàng lặn xuống hồ nước.
"Công chúa đâu? Có tìm thấy công chúa không?"
Bên cạnh núi giả, mấy tên thái giám cùng cung nữ cuống quít tìm người.
"Chia ra mà tìm, các ngươi hướng bên này, những người còn lại theo ta về hướng bên này, mau!"
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, cho đến khi đã xác định xung quanh không có người nào khác, Quân Lam Tuyết mới chui ra khỏi mặt nước, thở hổn hển từng ngụm.
Trâm cài đâm vào bắp đùi, cắm vào sâu bên trong, lại ngâm ở trong nước hồ lạnh như băng, đau đớn dữ dội.
Trong lòng âm thầm tức giận, nàng đối với Tĩnh An, còn quá sơ suất.
Xoay người lại liếc mắt nhìn về phía hồ nước lạnh như băng, không chút nào đồng tình, không chút nào hối hận.
Tĩnh An công chúa đã từng muốn bắt cóc nàng, hiện tại lại muốn giết nàng, hôm nay chết, nàng thật sự cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Ít nhất sau này, ít đi một kẻ muốn lấy mạng của mình.
Ngay vào lúc này, dưới đáy hồ tựa như có thứ gì vòng qua hông của nàng, vật kia nặng nề mà lạnh như băng, Quân Lam Tuyết ngẩn ra, vội vàng xoay người lại nhìn, trên hòn núi giả trong hồ nước có quấn một sợi xích sắt, quân chặt trên đá, một đầu kia còn dẫn đi đâu đó.
Hồ này làm sao lại có xích sắt?
Khó trách Tĩnh An công chúa lại đột nhiên bị thứ gì đó chế trụ, thì ra chính là do sợi xích này, đáy lòng Quân Lam Tuyết chợt lạnh lẽo, nhìn về hướng xích sắt này dẫn đến, chẳng lẽ... nơi này có mật thất?
Nghĩ đến khả năng này, Quân Lam Tuyết khẽ do dự, quyết định xuống đáy hồ xem xét, đầu kia của xích sắt này rốt cuộc dẫn đến đâu. Nàng thúc giục nội lực để xua đi cái lạnh lẽo của hồ nước, bơi về hướng ngược lại, rốt cuộc khi đến một cửa động đen sâu, thì ngừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.