Chương trước
Chương sau
Edit: Jade
Ngay lúc nàng xoay người thì một tiếng mèo kêu bén nhọn vang lên, con mèo Tiểu Phong nổi điên nhảy lên há mồm cắn xuống bả vai nàng.
"Tiểu Phong, sao mày lại ở đây?"
Quân Lam Tuyết kêu lên một tiếng, nàng càng kinh ngạc hơn là tại sao Tiểu Phong vừa nhìn thấy mình thì nổi điên lên nhảy vào cắn mình.
Bất quá cũng may cho nàng là con mèo Tiểu Phong này thường làm ra chuyện như thế này nên nàng đã sớm ứng phó được một cách thuận buồm xuôi gió, ở lúc con mèo Tiểu Phong nhào lên thì vội vàng nghiêng người đi chỗ khác.
"Này, tiểu tử, ngươi lại nổi điên gì vậy?"
Con mèo Tiểu Phong tấn công không thành thì nhanh chóng thay đổi vị trí lại cắn vào bắp đùi nàng, không đạt mục đích thề không bỏ qua .
Nó cắn?
Nó kiên quyết muốn cắn nàng?
Đừng tưởng rằng nó nghe không hiểu tiếng người, ai dám bất lợi với chủ tử nó, nó sẽ cắn chết người đó?
Quân Lam Tuyết cũng nổi giận, một phen nắm lấy cái đuôi của nó, bóp cổ của nó, mặc cho hai tay hai chân của nó ở trên không làm loạn, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm con mèo Tiểu Phong, uy hiếp nói: " Đừng loạn lên nữa? Ta không phải là chủ nhân mang bộ mặt kì quái của ngươi, chọc ta phát hoả lên thì gia đây một đao đập lột da ngươi nướng lên ăn bây giờ?"
"Meo meo?" Nó gào lên, nữ nhân này thật xấu? Lại còn dám nói xấu chủ nhân nó?
Con mèo Tiểu Phong tức giận vừa nhảy vừa trợn mắt nhìn, tiếng mèo kêu tha lương truyền khắp cả Lăng vương phủ.
Quân Lam Tuyết lo lắng sợ đưa tới những người khác, vội vàng kéo con mèo Tiểu Phong này liền chạy.
"Meo meo —— meo meo?" Con mèo Tiểu Phong này vừa kêu, vừa mở to con ngươi đỏ nhìn chằm chằm nàng, giống như đang hỏi ngươi mang ta đi nơi nào?
Quân Lam Tuyết lộ ra một hàm răng trắng noãn, âm trầm nhìn nó cười, "Lột da, nướng."
"Meo meo? ? ?" Con mèo Tiểu Phong lập tức lông tơ dựng đứng lên liên tục kêu thảm thiết, trong đêm khuya tiếng kêu thê lương thảm thiết kia nghe vào làm cho lòng người ta sợ hãi.
Chỉ là. . . . . .
Nó có kêu lớn tiếng lên nữa thì. . . . . . Cũng chỉ là một con mèo mà thôi.
Vì vậy, thị vệ tuần tra ở Lăng phủ tiếp tục tuần tra, còn hạ nhân thì tiếp tục ngủ.
Không người nào để ý đến một con mèo gào thảm thiết, nhiều nhất chỉ là tò mò nghe một lát, sau đó lắc đầu thở dài, trời ơi là trời lại là một còn mèo phát xuân.
Quân Lam Tuyết càng hả hê, thật giống như đang phát tiết những gì mới vừa rồi đè nén trong lòng, mà giờ phút này con mèo Tiểu Phong chính là vật thí nghiệm rất tốt để nàng phát tiết?
Nhìn một người một mèo dần dần rời đi.
Tô Lăng Trạch vẫn bất động.
Dương Thành do dự một chút bèn thử dò xét nên mở miệng dò hỏi: " Điện hạ, giờ chúng ta. . . . . ." Làm thế nào?
Con mèo ấy sẽ không bị Lam Tử ăn tươi nuốt sống chứ?
Đây chính là một con sủng vật làm bạn bên cạnh điện hạ, có thể khiến điện hạ vui chọc nhiều năm như vậy, bình thường bọn họ nhìn thấy con mèo này đều rất cung kính.
Mới có thể mặc cho nó dạo chơi ở Lăng vương phủ.
Trong bóng tối, Tô Lăng Trạch không nói, con ngươi rủ xuống, trầm mặc thật lâu.
Trong lòng Dương Thành rất khó tiếp thu, nhiều năm như vậy, Điện hạ khó nguyện ý đi nhận một người, nhưng không ngờ người nọ chẳng qua là đùa giỡn sự tin tưởng của ngài, như vậy tư vị bị phản bội. . . . . . Hắn đã từng trải qua, khoảng thời gian đó hắn bị bạn sinh tử chi giao hãm hại rơi vào chỗ chết, hắn từng có ý buông tha hy vọng, nếu không phải là điện hạ cứu hắn. . . . . .
Vì vậy, lúc này hắn có thể cảm nhận được tâm tình của điện hạ.
Hồi lâu, lúc hắn cho rằng Tô Lăng Trạch vẫn luôn trầm mặc không nói thì bỗng nhiên hắn chuyển động, chậm rãi nói: " Đi thôi." Dứt lời, xoay người rời đi.
Thanh âm lành lạnh không chút tình cảm chút nào, giống như không có gì xảy ra, lại vừa giống như mọi thứ đều thay đổi.
"Dạ?" Dương Thành lại không dám hỏi nhiều, yên lặng theo phía sau hắn rời đi.
May mắn là, thật may là Mạc Bạch không cùng tới, nếu không thì khi thấy Lam Tử như vậy, nhất định sẽ xông lên trực tiếp chất vấn, đến lúc đó điện hạ không thể chịu đựng nỗi đến cỡ nào.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, lay động những cành cây xanh, một đêm thật yên ắng, cứ như vậy bị đánh vỡ.
Quân Lam Tuyết dùng một tấm vải trói chặt lại miệng của con mèo Tiểu Phong, chốt nó trên bàn bên giường, lúc này tâm phiền ý loạn nằm trên giường.
Năm ngày.
Chỉ có năm ngày, nhất định phải giết Tô Lăng Trạch.
Nàng. . . . . . Sao có thể làm được?
Cho dù nàng có thể làm được thì nàng cũng không thể nào đi giết hắn.
Mặc dù tính khí Tô Lăng có chút quái dị, mặc dù kỳ quái một chút, mặc dù tham sống một chút.
Nhưng trừ những thứ này, hắn không xấu.
Hắn sẽ không giống với thái tử Tô Mạc Thiên vênh váo hung hăng dựa vào thân phận của mình là vương gia liền hô phong hoán vũ.
Càng không giống những hoàng tử khác, cho rằng mình tài giỏi, luôn ỷ thế hiếp người khi dễ dân chúng.
Ngược lại, mặc dù Tô Lăng Trạch bá đạo, mặc dù không cho phép bất luận kẻ nào phản đối lời của hắn, nhưng hắn lại chưa từng làm ra những chuyện như vậy.
Nàng cũng chưa bao giờ cho là mình là một người tốt, nhưng mà lại để cho nàng vô duyên vô cớ phải đi giết một người không có bất kỳ thù hận, nàng không làm được.
Hơn nữa gần đây Tô Lăng Trạch đối với nàng này nọ dù không biểu đạt ra nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được quan tâm cùng chu đáo, như vậy nàng càng không làm được.
Nhưng nếu như nàng không giết.
Ám Lâu nhất định sẽ hoài nghi nàng, hoặc còn có thể có thể sẽ phái những người khác tới thay thế nhiệm vụ của mình, đến lúc đó nàng. . . . . .
Quân Lam Tuyết ảo não nằm bò lên trên giường, " Rốt cuộc thì phải sao đây?"
Ám Lâu là một nơi nào thì nàng không rõ ràng lắm, nhưng nghe được từ miệng Vũ Thú Kình nói thì nàng ít nhiều gì vẫn có thể biết được đôi chút.
Nếu để cho bọn họ biết, nàng đã không còn là sát thủ Tiểu Tam đứng hàng thứ ba, vì để ngừa bí mật Ám Lâu bị tiết lộ, nhất định sẽ giết nàng diệt khẩu.
"Haiz" Bất đắc dĩ thở dài, Quân Lam Tuyết lại từ trên giường bò dậy, thấy trên sàn nhà con mèo Tiểu Phong vì kêu không được mà dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Không khỏi miệng hở ra, có chút hả hê nhì người gặp họa, "Xem mày còn phách lối được nữa không, đã sớm đã cảnh cáo mày, không được phép hư hỏng như vậy, xem ngươi lần này còn mọc thêm sở trường gì nữa."
Hai con mắt con mèo Tiểu Phong đỏ lên trừng mắt nhìn, nỗ lực vẫy vẫy cái đuôi bày tỏ bất mãn của mình.
Quân Lam Tuyết một phen ngồi xuống, chống cằm nhìn con mèo Tiểu Phong, nghi ngờ nói: "Thế nào chủ nhân mày không đến cứu mày rồi phải không ? Này mặt nạ nam đâu rồi, mày cùng hắn không phải như hình với bóng sao? Hiện tại cũng không đến cứu mày rồi, chắc không phải là chuẩn bị vứt bỏ mày chứ?"
". . . . . ." Gào lên? Con mèo Tiểu Phong tức giận hướng không trung cào hai cái, chủ nhân sẽ không không vứt bỏ nó? Cái nữ nhân ghê tởm này, chia rẻ tình cảm giữa nó và chủ nhân, đáng cắn? Đáng bị cắn?
"Chỉ là mày yên tâm." Quân Lam Tuyết giống như là đang an ủi nó, thản nhiên nói: " Tối nay không rảnh nướng thịt mèo, chỉ là sáng mai xem ra mày phải cẩn thận rồi, trở về ta sẽ đi thiện phòng thỉnh giáo Vương đại thẩm, bảo nàng dạy ta cách nướng mèo thịt ăn ngon nhất, đến lúc đó. . . . . . Hừ hừ."
". . . . . ." Lông trên người Tiểu Phong dựng đứng lên cả, cảm thấy một chút lạnh lẽo xâm nhập vào trái tim, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ô ~ Sao chủ nhân còn chưa đến cứu nó?
Chẳng lẽ thật muốn vứt bỏ nó sao.
Quân Lam Tuyết cũng không thích ăn mèo thịt, nhưng vì dọa một chút con mèo Tiểu Phong này nên sáng sớm hôm sau, nàng thật sự đi đến thiện phòng hỏi thăm Vương đại thẩm làm sao làm thịt mèo ngon nhất.
Vậy mà, còn chưa kịp đợi nàng trở về quan tâm muốn dọa một chút con mèo Tiểu Phong đó thì một tin tức lại làm cho nàng sững sờ tại chỗ.
"Cái gì? Thái tử chỉ đích danh muốn ta đến phủ thái tử hầu hạ thái tử?"
Đây là chuyện gì vậy trời? Thái tử. . . . . . ?
Không phải là Tô Mạc Thiên đó sao?
Lưu quản sự lạnh lùng nhìn nàng, trước đó sự việc của Trương Hổ vẫn là cái vướng mắc trong lòng hắn, nếu không phải sau đó điện hạ khắp nơi bảo vệ tên nô tài kia, hắn há lại sẽ để cho nàng tiêu dao khoái hoạt.
Nguyên tưởng rằng chính mình sợ rằng không còn có cơ hội báo thù thật không nghĩ tới trời cao lại ưu ái với hắn nhanh đưa đến cho hắn cơ hội tốt như vậy.
Nghe nói nô tài kia từng đắc tội với thái tử, lần này nếu như đi phủ thái tử, nhất định sẽ không có ngày nào sống tốt.
Quân Lam Tuyết cười lạnh nhìn hắn, " Lưu quản sự, ta biết rõ ngươi vẫn luôn đối với ta ghi hận trong lòng, ngươi sẽ không phải là nhân cơ hội này muốn ở sau lưng giở thủ đoạn đẩy ta đến phủ thái tử chứ?".
Lưu quản sự nghe vậy mắt trầm xuống, tức giận đằng đằng nói: " Ngươi không được ngậm máu phun người? Chuyện này là thái tử điện hạ tự mình phái người đưa khẩu dụ tới cũng như điện hạ mở miệng muốn ngươi đi phủ thái tử hầu hạ, nếu ngươi không tin, sao không đi hỏi điện hạ?"
"Ta sẽ đi hỏi ." Quân Lam Tuyết lạnh lùng nói: " Nhưng mà tốt nhất không nên để cho ta biết là ngươi giở trò quỷ? Nếu không. . . . . ."
"Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết lão phu hay sao?" Mặt Lưu quản sự âm trầm, tựa hồ bị tức giận đến không nhẹ.
"Giết ngươi? Ta còn sợ làm bẩn tay? Hừ." Quân Lam Tuyết chẳng thèm để ý tới hắn, bay thẳng đến tiền thính (sảnh trước).
Nàng biết.
Từ xưa thân làm nô tài đều không có tự do.
Mà giờ nàng quả thật cũng chỉ là một nô tài, ở trong thế giới quý tộc, loại chuyện ngươi hướng ta muốn một nô tài, ta hướng ngươi muốn nha hoàn là điều bình thường hơn nữa thậm chí có chút thị thiếp thì cũng có thể tặng lẫn nhau.
Nàng chỉ là không có nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra trên người của nàng.
Chỉ là nàng tin tưởng, Tô Lăng Trạch chắc chắn sẽ không đồng ý.
Dù nói thế nào, lần trước nàng cũng là vì giúp hắn đi ra ngoài mới đắc tội thái tử, về công về tư, Tô Lăng Trạch cũng không thể đưa nàng đến phủ thái tử.
Nghĩ tới đây, tâm tình Quân Lam Tuyết lập tức bình phục không ít.
Đi tới sảnh trước.
Tô Lăng Trạch đang ngồi ở trên chủ tọa chiêu đãi Liễu quản gia phủ thái tử.
Vừa thấy Quân Lam Tuyết đi vào, ánh mắt âm lãnh, thản nhiên nói: "Lam Tử, ngươi đến thật đúng lúc, tới đây gặp Liễu quản gia ở phủ thái tử."
Trong lòng Quân Lam Tuyết có chút nghi ngờ, vẻn vẹn một cái, hôm nay nàng lại cảm thấy Tô Lăng Trạch có chút kỳ quái.
Nàng ‘ A ’ một tiếng, đem nghi ngờ chôn xuống trong lòng gật đầu với Liễu quản gia, thản nhiên nói: " Liễu quản gia, chào ngài."
Nhưng trong lòng âm thầm oán thầm, tại sao thấy Liễu quản gia này ẻo lả như thế nào ấy.
Liễu quản gia thấy nàng hành lễ như vậy thì bất mãn chau mày, lan hoa chỉ cong lên, lớn tiếng nói: "Ngươi làm nô tài bao lâu rồi, như thế nào một chút cấp bậc lễ nghĩ cũng không hiểu, sao lại hành lễ với chủ tử bằng bộ dạng như thế này?"
Quân Lam Tuyết nghe vậy, mắt nhíu lại, hành lễ với chủ tử?
Hắn mà là chủ tử, nhiều nhất chẳng qua chỉ là một nô tài đứng đầu thôi? Nếu không phải nể Tô lăng Trạch, nàng còn không để ở trong mắt đấy.
"Vậy không bằng Liễu quản gia ngài nói, hành lễ là như thế nào?" Nàng lạnh lùng hỏi ngược lại.
Liễu quản gia đứng dậy, chỉ cao khí ngang làm mẫu động tác, " Nhìn kỹ, tránh cho về sau không có quy không có cách."
Hai tay hắn dán chặt ở bên người, thân thể nghiêng về phía trước, khom lưng bốn mươi độ cúi người chào, vẻ mặt cung kính nhún nhường, " Ra mắt chủ tử." Rồi sau đó đứng dậy nhìn Quân Lam Tuyết, "Là bộ dạng như vậy đó, nhìn hiểu chưa?"
"Hiểu hiểu." Con mắt Quân Lam Tuyết sáng lóe lên, ngón tay dài và nhỏ hướng hắn vung lên, hơi chê cười mà nói: "Miễn lễ, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp sao, Liễu quản gia tội gì đối với ta hành lễ lớn như vậy, ừ, ta sẽ rất ngại đấy."
Liễu quản gia nghe nàng nói như vậy, lập tức tỉnh ngộ, nàng lại cho mình hành lễ với nàng, không khỏi nổi giận đùng đùng chỉ vào Quân Lam Tuyết, "Ngươi, ngươi, cẩu nô tài? Ngang bướng không chịu nổi, về sau nếu như hầu hạ thái tử, ngươi có mà tự chịu?"
"Hầu hạ thái tử?" Rốt cuộc Quân Lam Tuyết nghe được có cái gì đó không đúng, cắn môi hỏi ngược lại: "Ai nói ta phải đi hầu hạ Tô Mạc Thiên vậy?"
"Ngươi. . . . . ." Liễu quản gia còn muốn nói điều gì.
Trên chủ tọa đột nhiên Tô Lăng Trạch đặt ly trà xuống, khẽ quát một tiếng, "Càn rỡ."
Ngắn gọn hai chữ, hiển thị rõ uy nghiêm, quanh thân tỏa ra lãnh Mạc, hắn nhìn Quân Lam Tuyết, lạnh lùng nói: " Tục danh thái tử sao lại để cho ngươi gọi thẳng như vậy?"
Quân Lam Tuyết nghe vậy xoay người, ngẩng đầu nhìn Tô Lăng Trạch, đáy lòng mơ hồ tràn ngập mấy phần lo lắng, "Ngươi có ý gì?"
Hôm nay Tô Lăng Trạch. . . . . . trở nên thật xa lạ.
Đối với nàng rất lạnh lùng, ánh mắt kia sâu không thấy đáy không hề gợn sóng liếc nhìn lại, khiến cho đáy lòng nàng dâng lên cảm giác ớn lạnh.
Sao đột nhiên hắn lại như thế?
Tô Lăng Trạch mấp máy môi, tròng mắt đen thẳng tắp nhìn vào trong mắt của nàng, đây là một đôi mắt đơn thuần sáng ngời không hề có tạp chất, mắt sáng như thế, ngay thẳng như thế làm hắn không nhịn được rộng mở cánh cửa lòng đi dung túng tiểu nô tài này.
Nếu như không phải tối hôm qua chính tai nghe được những lời đó. Không đúng phải nói đúng hơn là tối hôm qua chính mắt thấy nàng giả dối cùng đùa bỡn. Hắn sẽ không tin tưởng, đôi mắt ngay thẳng chính trực như vậy lại biểu hiện giả dối.
Hắn Tô Lăng Trạch luôn cẩn thận từng li từng tí, thận trọng không tin tưởng bất kì người nào. Thậm chí là anh em ruột của hắn, nhưng không nghĩ đến lại thất bại trên tay tiểu nô tài này.
Nàng nói, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.
Hắn thừa nhận khi nghe được những lời này, ngực của hắn giống như là bị tảng đá ngàn cân đè lên nặng đến không thở nổi.
Hắn muốn chính miệng chất vấn tiểu nô tài, tại sao phải phản bội hắn, tại sao phải lừa gạt hắn. Nhưng khi ý niệm này chợt lóe qua đầu óc, thế nhưng hắn lại dừng lại, hỏi vấn đề này quá buồn cười, hiện tại hắn một chút cũng không muốn gặp lại tiểu nô tài này
Hắn không muốn giết hắn ta, dù sao cũng là người mà mình đã từng dung túng và tin tưởng, giết hắn chỉ tổ nhắc nhở lại bản thân mình là ngu xuẩn cỡ nào.
Nhưng hắn thật lòng không muốn gặp lại người này, mặc kệ hắn rốt cuộc là sát thủ cũng được hay là người bình thường cũng được.
Vừa đúng lúc Liễu quản gia ở phủ thái tử phủ thái tử đến nói muốn người. Cho nên hắn đồng ý. Không vì mình, giữ lại có ích lợi gì?
"Bắt đầu từ hôm nay." Tô Lăng Trạch nhìn Quân Lam Tuyết, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: " Ngươi chính là người của phủ thái tử rồi, bổn vương đã đem khế ước bán thân của ngươi giao cho Liễu quản gia, ngươi sẽ theo hắn vào ở trong Đông cung phủ của thái tử, đi theo bên cạnh thái tử, hầu hạ cho tốt vào."
Quân Lam Tuyết nghe vậy, trong lòng run sợ, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tràn ra nhè nhẹ. Nàng nhìn Tô Lăng Trạch có chút không thể tin, có chút không muốn tin tưởng.
"Ngươi đồng ý?" Đồng ý đưa nàng đi phủ thái tử.
Hắn cũng biết Tô Mạc Thiên đối với nàng ghi hận trong lòng, hôm nay tới cửa muốn người, cũng chỉ là muốn nàng vào Đông Cung phủ thái tử để có lý do hành hạ nàng?
Tô Lăng Trạch uống một ngụm trà, thản nhiên nói, "Vì sao không đồng ý, Lăng vương phủ thứ không thiếu nhất chính là nô tài, nếu thái tử điện hạ cần, bổn vương thân làm thần đệ tự nhiên là phải hai tay dâng lên rồi."
"Đúng đấy?" Liễu quản gia nén lửa giận chen vào một câu, lan hoa chỉ vểnh cong lên, nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết hung hăng nói: " Thái tử điện hạ có thể chỉ mặt gọi tên chính miệng nói muốn ngươi, chính là phúc khí lớn nhất của ngươi đấy, ngươi cũng không nên ở trong phúc mà không biết."
Phúc khí?
Quân Lam Tuyết nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Tô Lăng Trạch, rốt cuộc trong lòng trầm xuống. Hắn thật muốn đưa nàng đi, Quân Lam Tuyết cười, nhưng đáy mắt một chút nụ cười cũng không có, trong lòng thất vọng cùng châm chọc tràn ngập.
Nếu như nói đây thật là phúc khí của nàng thì đây sẽ là châm chọc lớn nhất trên đời này. Ơn Trạch có thật tốt như vậy.
"Ta, không, đi." Nàng nhìn chằm chằm Tô Lăng Trạch, gằn từng chữ nói.
Ánh mắt nàng lạnh lùng như vậy, khiến Tô Lăng Trạch không khỏi nhớ đến tối hôm qua nàng cũng dùng giọng điệu lạnh lùng gần như vô tình nói là muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay.
Tô Lăng Trạch khẽ nhăn mày lại, ánh mắt lạnh lẽo lạnh lùng nói: "Chuyện này không phải do ngươi muốn hay không muốn."
"Lăng Vương điện hạ. . . . . ." Liễu quản gia nhìn thấy thái độ Quân Lam Tuyết như vậy, trong lòng có chút lo lắng nàng sẽ ở nửa đường vụng trộm đi, thái tử điện hạ cũng đã có nói nhất định phải mang người này về, nếu để thái tử điện hạ trách tội, cái mạng già này của hắn cũng không biết có giữ được hay không.
"Liễu quản gia yên tâm." Tô Lăng Trạch thản nhiên nói, " Bổn vương sẽ đích thân phái mấy tên cận vệ hộ tống các ngươi hồi cung, ngươi chỉ có việc là bẩm báo kết quả với thái tử thôi."
Quân Lam Tuyết nghe hắn nói như vậy, đáy lòng không biết vì cớ gì lại mơ hồ đau .
Nếu nói xuyên qua thế giới này, người ở chung với nàng nhiều nhất và ở mật thất phía sau núi mập mờ cùng nguy hiểm cả đêm chính là Tô Lăng Trạch.
Hắn đối nàng khắp nơi dung túng, cho dù nhiều lần tức tức giận muốn ra tay giết nàng, nhưng cũng không có động thủ. Hơn một tháng qua sống trong Lăng vương phủ từng ly từng tý đều rõ mồn một trước mắt.
Nàng luôn cho rằng Tô Lăng Trạch mặc dù thay đổi thất thường, mặc dù bá đạo lạnh lùng, nhưng mà hắn không xấu. Sẽ không ỷ thế hiếp người, sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, cho nên nàng vẫn luôn tán thưởng người đàn ông này. Mới có thể muốn giúp hắn, mới có thể ở lúc hắn bị người đuổi giết, lúc bị người khi dễ thì giúp một tay. Nhưng mà hôm nay, nàng thật thất vọng.
Quân Lam Tuyết không khỏi đột nhiên cười gượng ép, nàng che giấu nỗi mất mác thật sâu trong con mắt, từ từ dời mắt đi, lạnh lùng nói với Tô Lăng Trạch: "Ngươi, thật làm cho ta thất vọng."
Tô Lăng Trạch nghe vậy, ánh mắt vừa động, như có cảm xúc gì khắc sâu chợt lóe lên, nhanh đến độ người khác không biết được, hắn mấp máy môi, có chút do dự muốn mở miệng hỏi tiểu nô tài là lời của hắn nói rốt cuộc có ý gì.
Quân Lam Tuyết cũng đã chuyển ánh mắt, lạnh lùng nói: "Nếu ‘Lăng Vương điện hạ ’ đã nói như vậy thì nô tài như ta đây dĩ nhiên là không có bất kỳ câu oán hận nào vậy xin hỏi Liễu quản gia, khi nào thì chúng ta đi?"
Đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu lạnh nhạt cùng cường ngạnh như thế gọi danh hiệu hắn, tay Tô Lăng Trạch nắm chặt ly Bạch ngọc, một cỗ phiền não không khỏi từ ngực không ngừng sôi trào lan tràn.
"Kia, cái này. . . . . ." Đột nhiên Liễu quản gia bị tình cảnh trước mắt xoay chuyển như vậy có chút sửng sốt một hồi lâu, làm sao vậy, Quân lam Tuyết mới vừa rồi nói không đi phủ thái tử, sao đột nhiên giống như không kịp đợi mà muốn đi ngay vậy, lại còn hỏi hắn lúc nào thì đi?
"Nếu không, trước tiên ngươi đi thu thập đồ để ta cùng Lăng vương điện hạ bàn việc nhà của thái tử. . . . . ." Liễu quản gia tốt bụng cho nàng để cho nàng có thời gian đi chuẩn bị.
"Không cần." Quân Lam Tuyết trực tiếp cắt đứt lời của hắn, thần sắc lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là một nô tài nho nhỏ, có thể có thứ gì muốn mang đi, hơn nữa, phủ thái tử không thể kém so với Lăng vương phủ, tin rằng nô tài khác có, ta cũng nhất định sẽ có."
Liễu quản gia gật đầu, " Điều đó là đương nhiên, người của phủ thái tử chúng ta đi ra ngoài sao lại có thể keo kiệt chứ."
"Vậy chúng ta đi thôi." Quân Lam Tuyết xoay người, không nhìn Tô Lăng Trạch một cái, đi ra khỏi đại sảnh, thanh âm thanh thanh đạm đạm, theo người phía trước lướt qua, "Tiếp tục đợi ở chỗ này, cũng chỉ tăng thêm thương cảm mà thôi."
Liễu quản gia chỉ thấy là nàng không bỏ được tất cả ở Lăng vương phủ, thấy nàng nói như vậy, liền cũng đứng dậy cáo từ, " Vậy Lăng vương điện hạ, ta đi trước."
Tô Lăng Trạch không có nhìn hắn, mà là nhìn chằm chằm bóng lưng đơn độc của Quân Lam Tuyết dần dần đi xa, góc cạnh rõ ràng trên môi mỏng mím chặt lại với nhau.
Tăng thêm thương cảm. . . . . .
Tiểu nô tài đáng chết, rõ ràng là phía trước ngươi lừa gạt bổn vương, phía sau thì phản bội bổn vương, người nên sầu não chính là Bổn vương, mà không phải ngươi.
"Lăng Vương điện hạ. . . . . . ?" Liễu quản gia quái dị hô một tiếng, cảm giác giữa Lăng Vương điện hạ cùng nô tài kia có chút quái dị, nhưng lại không thể nói được là quái dị ở chỗ nào.
"Ừ." Tô Lăng Trạch phục hồi tinh thần lại, có chút phiền não đuổi hắn, " đi đi, thay mặt bổn vương hỏi thăm thái tử điện hạ."
"Dạ dạ dạ, đó là tự nhiên, vậy lão nô cáo lui." Liễu quản gia nhìn thấy vẻ mong mỏi của hắn, đáy lòng run rẩy, đều nói Lăng Vương chính là hoàng tử được sủng ái nhất, cho dù không có quyền lợi gì, lão tổ tông cùng hoàng thượng cũng xem như bảo bối, chọc giận hắn cũng chính là mang họa vào người. Nghĩ tới đây, hắn vội vã cáo từ.
Vì sợ Quân Lam Tuyết tự mình trốn đi, để cho hắn không cách nào giao phó với thái tử điện hạ, Liễu quản gia còn là mời thêm đám người thị vệ ở vương phủ tới giúp một tay hộ tống.
Mà trải qua đêm qua Mạc Bạch được Dương Thành khuyên bảo, mặc dù đối với Quân Lam Tuyết địch ý ít đi không ít, nhưng mà có thể đưa Quân Lam Tuyết đi, đáy lòng hắn vui mừng biết bao nhiêu.
Đối với không biết chuyện tình nàng rời đi, an nguy điện hạ luôn bảo vệ nhiều hơn một phần, vì vậy Mạc Bạch dẫn theo không ít thị vệ tự mình hộ tống.
Lăng vương phủ cách hoàng cung cũng không xa, cơ hồ trong nháy mắt đã đến, nhìn hoàng cung trước mắt cao ngất như Tử Cấm Thành hùng vĩ cùng hoa lệ, đột nhiênQuân Lam Tuyết mở miệng gọi Mạc Bạch hộ tống thành công đang chuẩn bị đi về phục mệnh.
"Tiểu Bạch."
Mạc Bạch Mi tâm cau, có chút không vừa ý người khác gọi mình cái tên này, nhưng vẫn là xoay người lại, lên tiếng: "Còn việc gì sao?"
"Ừ." Quân Lam Tuyết gật đầu một cái, " Chỉ là đột nhiên ta nhớ tới, mấy ngày trước Lăng Vương điện hạ giao cho ta mấy quyển sổ sách vẫn còn ở trong phòng ta."
Việc liên quan đến vương phủ thì thần sắc Mạc Bạch hơi nghiêm túc một chút, hỏi nghiêm túc, " Không phải là ngươi là xử lý tốt tất cả rồi sao?"
"Không sai, chỉ là còn có mấy chỗ quan trọng cần lưu ý mà ta quên nói."
"Bây giờ ngươi nói luôn đi, Mạc Bạch trở về sẽ tự bẩm báo với điện hạ." Mạc Bạch trầm giọng nói.
Quân Lam Tuyết gật đầu, từ trên mặt đất nhặt một nhánh cây khô rồi vẽ vời mấy cái trên mặt đất nói, "Mấy ngày trước đây, ta có xem sơ qua vị trí địa lý của hai nơi Đồng Dương và Thuộc Châu, đây là hai chỗ nằm ở thành Bắc, thời tiết giá lạnh, mùa đông kéo dài, cho nên nơi này bố trí vài cửa hiệu làm ăn mới có thể tương đối khá, nhưng điều cần lưu ý là, mùa đông thì lượng vải bông tiêu thụ lớn, mà chi phí cũng cao, tổng thể kết hợp mà nói lợi nhuận cũng không nhiều."
Nàng nói kèm theo nhiều từ hiện đại, Mạc Bạch nghe có chút mờ mịt, nhưng đại khái vẫn có thể hiểu được ý tứ trong đó, nghe nàng nói như vậy, liền hỏi: "Vậy ngươi có biện pháp nào để giải quyết vấn đề này không?”
Quân Lam Tuyết không trả lời, mà là tiếp tục chỉ vào vị trí Thuộc Châu, nói: " Mà địa hình Thuộc Châu tốt hơn so với Đồng Dương, cũng không lạnh bằng Đồng Dương, cũng không cần áo bông dày nhiều, cho nên các ngươi bảo thợ may cắt vải vóc dư thưa thành mảnh vụn, chuyển qua Thuộc Châu, thêm vào bên trong áo bông, tích tiểu thành đại, đừng xem nhỏ những mảnh vụn đó, sau khi phối trộn vào với nhau thì sẽ ấm áp hơn vải bông rất nhiều, như vậy vừa có thể tiết kiệm tiền vốn, cũng sẽ không lãng phí, vẫn có thể giữ ấm, có thể tăng lợi nhuận."
Mạc Bạch kinh ngạc mắt trừng lớn, có chút khó tin mà nói: "Nếu dựa theo những gì ngươi nói, chẳng phải là không có phế phẩm rồi sao?"
Quân Lam Tuyết liếc hắn một cái, "Ai nói không có phế phẩm, phế phẩm vẫn có, bởi vì vải vụn gia công có vẻ phức tạp hơn, chỉ thêu vào áo lông dùng làm áo khoác ngoài muốn hoàn mỹ thì cần rất nhiều kỹ xảo, nếu như cắt không đúng, như cũ vẫn có phế phẩm, chỉ là giảm bớt mà thôi."
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Mạc Bạch, "Ngươi nghe hiểu không?"
Mạc Bạch gật đầu liên tục, không nghĩ tới Lam Tử có phương pháp lợi hại như vậy, từ đáy lòng hiện lên mấy phần bội phục, "Ngươi yên tâm, phương pháp kia trở về ta nhất định sẽ chuyển cáo điện hạ, chờ mùa hạ qua, mùa thu đến chúng ta có thể bắt đầu cắt, đến lúc đó. . . . . ."
Mạc Bạch nghĩ đến hình ảnh tài nguyên cuồn cuộn, trong lòng không nhịn được kích động một chút, dần giảm bớt thành kiến trong lòng với Quân Lam Tuyết.
"Còn nữa." Quân Lam Tuyết cắt đứt tâm tình hưng phấn của hắn, lại nói: " Vùng Nam Dương này, cỏ ở nông trường dùng chăn nuôi ngựa đều là mang đến biên cương quân khu à?"
"Không sai" Nói đến việc này, Mạc Bạch có chút tự hào gật đầu, " Ngựa ở Tĩnh Uyên vương triều chúng ta đều được tiến công từ Tây Phiên, một năm này ở Nam Dương chăn nuôi, Nam Dương mưa nhiều, cỏ xanh dư thừa, nuôi ra ít ngựa tốt."
"Khuyên các ngươi một câu, tốt nhất nên đổi nơi khác." Quân Lam Tuyết đổ một gáo nước lạnh lên trên đầu Mạc Bạch đang tự cao tự đại.
Mạc Mạc không hiểu, " Tại sao? Nam Dương là một nơi tốt, điện hạ còn tính về sau ngựa dùng trong chiến đấu đều để chăn nuôi ở Nam Dương, nơi này ngoài việc nuôi ngựa thân thể cường tráng, hơn nữa tốt cho binh sĩ triều đình ta, đến lúc đó kỵ binh Tĩnh Uyên vương triều còn có ai dám xem thường?"
Quân Lam Tuyết miễn cưỡng giải thích: "Nói các ngươi là những người cổ nhân quả không sai? Nam Dương là vùng trung bộ, trung bộ vào tháng bảy tháng tám là mùa mưa nhiều, bây giờ đã nhanh đến giữa hè cuối tháng sáu rồi, nếu vào tháng bảy tháng tám, mưa dần dần nhiều, khí hậu ướt át, ngày ngày mưa to ào ạt, ngươi cho con ngựa ăn cỏ gì? Cho con ngựa chạy đi chỗ nào? Ngày ngày núp trong chuồng gỗ tránh mưa, ít được rèn luyện? Rèn luyện có hiểu hay không? Như vậy nuôi ngựa sẽ cường tráng sao?"
Mạc Bạch mắt trừng lớn, có chút không tin nhìn nàng, "Ngươi nói thật chứ? Sao ngươi lại biết tháng bảy tháng tám ở Nam Dương trời sẽ mưa nhiều?"
". . . . . ." Quân Lam Tuyết mắt trợn trắng, " Phải, ngươi không tin thì thôi, điều thông thường này cũng không hiểu, quả nhiên cổ đại khoa học kỹ thuật không phát triển."
Quân Lam Tuyết có chút bực mình, nghề nghiệp của nàng là chuyên gia phân tích số liệu, một chuyên ngành mới mà ngành khoa học kỹ thuật trong thời đại hiện đại hóa cần phải có, sau khi đến nơi cổ đại này thì hoàn toàn chính là anh hùng không có đất dụng võ.
Hướng bọn họ phân tích một chút cực kỳ đơn giản, bọn họ còn hoài nghi đây không phải là thật.
Sao đây~. . . . . . Có phải hay không muốn lừa nàng?
Mặc dù Mạc Bạch nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn nói: "Ta sẽ chuyển cáo điện hạ, còn gì nữa không?"
"Còn có. . . . . ." Quân Lam Tuyết lại nói một tràng không dứt vấn đềtrên phương diện làm ăn phải chú ý, khiến Mạc Bạch nghe không kịp, cuối cùng không thể không bội phục, Lam Tử thật sự là một người có thuật tính toán tài tình.
Người như vậy mà không mở cửa hành nghề, thực sự thật đáng tiếc.
"Này hai vị tổ tông của tôi ơi, các người nói xong chưa vậy, nếu không vào cung thì trời tối mất, thái tử điện hạ vẫn còn chờ ở trong đấy." Rốt cuộc Liễu quản gia không nhìn nổi nữa, đi lên trước tách hai người bọn họ ra.
"Được, điều nên nói cũng nói xong." Quân Lam Tuyết đứng dậy, giương mắt nhìn phía xa xa Lăng vương phủ tọa lạc giữa ngã tư đường, ở hơn một tháng. . . . . . Nói thế nào cũng xem là một nửa nhà của mình thôi thì coi như vì nhà mà ra phần sức lực.
Mạc Bạch nhớ kỹ những lời Quân Lam Tuyết nói, chuẩn bị trở về sẽ nói việc này với điện hạ, nhưng ánh mắt không kìm được khi thấy Quân Lam Tuyết nhìn chăm chú vào Lăng vương phủ thật lâu, hắn muốn nói nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Hắn thấy được tâm tình không muốn, thất vọng, buồn chán trong đôi mắt nàng .
Đủ loại cảm xúc kết hợp với nhau, tạo thành một cái liếc mắt phức tạp. Giống như đang nói lời tạm biệt làm hắn. . . . . . đột nhiên cảm thấy mềm lòng.
Có lẽ, từ lúc mới bắt đầu, hắn đã sai rồi?
Nhớ tới vừa rồi Quân Lam Tuyết giao phó chuyện làm ăn của Lăng vương phủ cho mình một cách chi tiết tỉ mỉ, từng cái đề nghị, từng cái phương pháp, không khỏi chu đáo, Mạc Bạch i tự hỏi lòng nếu đổi lại là hắn, nhất định sẽ không nghĩ tới những thứ này, có lẽ sẽ mất cả ngày lẫn đêm vắt óc suy nghĩ mới có thể nghĩ ra được.
Mà Lam Tử lại không keo kiệt chút nào mà nói cho hắn biết.
Một người một lòng một dạ suy nghĩ cho Lăng vương phủ. . . . . . Thật sự là sát thủ do Ám Lâu phái tới ám sát điện hạ sao?
Huống chi, nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.
Lần đầu tiên trong lòng hắn có hoài nghi.
"Ta đi đây." Quân Lam Tuyết quay đầu lại, vỗ bờ vai của hắn, tâm tình khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thoải mái sau ngược lại có chút cợt nhã, "Tiểu Bạch, về sau nhất định phải đến phủ thái tử thăm ta nhiều nha, dầu gì chúng ta cũng quen biết nhau, nói không chừng về sau có thể không thấy được ta."
Mạc Bạch gượng ép giật giật khóe miệng, "Nếu có thời gian rảnh nhất định sẽ tới"
Quân Lam Tuyết phốc một cái bật cười, "Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, ngươi thật đúng là đáng yêu."
". . . . . ." Mạc Bạch sửng sốt, hắn, hắn, hắn, đáng yêu?
"Ha ha ha?" Quân Lam Tuyết cười to theo đám người Liễu quản gia rời khỏi bước vào nơi phồn hoa mà người bình thường tha thiết ước mơ cũng muốn tiến vào—— hoàng cung.
Lăng vương phủ, hẹn gặp lại.
Tô Lăng Trạch, không hẹn gặp lại.
Nhìn kiến trúc xa xỉ hào hoa phía trước, lòng Quân Lam Tuyết đang kích động sau lại một mảnh phiền não.
Xuyên qua đến vương triều nài chính là nàng muốn nhìn một chút hoàng cung là gì. Thật không ngoài dự liệu của nàng, đúng là hào hoa vô cùng, so với Tử cấm Thành ở Bắc Kinh thì càng thêm xa xỉ hoa lệ. Nhưng nàng chỉ là muốn tới du ngoạn, chỉ muốn tới thăm một chút. Nhưng cũng không đại biểu là nàng muốn vào cung làm nô tài.
Đi tham quan cùng với nô tài hai cái này hoàn toàn khác xa nhau, đã xem nhiều vở kịch về cung đấu khuê phòng, nàng đối với hoàng cung trừ thưởng thức về khí thế bên ngoài thì không có bất kỳ hảo cảm nào.
Liễu quản gia vừa đi vừa nói với nàng, "Nơi này là Càn Khôn điện là nơi hoàng thượng vào triều sớm, ngoại trừ thị tiền nội thị thì những người khác không thể đi vào."
Quân Lam Tuyết gật đầu một cái, " À"
"Còn có nơi đó, nào đó là Vọng Dương Các, bên cạnh là nội thị viện, là chỗ ở của nô tài chúng ta."
"À" Nàng cảm thấy không hứng thú đáp lời.
Liễu quản gia thấy nàng như vậy lại bất mãn, lan hoa chỉ vểnh cong lên, giận đùng đùng nói: " Này, ngươi họ Tử sao? Ngươi biết chỗ này là chỗ nào không? Nơi này là hoàng cung, ở chỗ này thường lui tới không người nào là không quyền quý, ngươi nếu còn vô lễ như vậy, mười đầu cũng không đủ chém?"
Quân Lam Tuyết nhíu mày, học hắn nhếch lan hoa chỉ lên, nén cười hỏi: " Ôi, ta nói Liễu quản gia nè, hỏi ngươi một vấn đề mạo muội, làm sao ngươi lại thích vểnh lan hoa chỉ lên khi nói chuyện vậy?"
Liễu quản gia nghe vậy, mặt tối sầm lại, vội vàng rút ngón tay mình về, " . . . . . Ngươi, ngươi nói vậy có ý gì?"
"Ừhm." Quân Lam Tuyết so ngón tay của mình, quơ quơ trước mặt Liễu quản gia, thử dò hỏi, "Ngươi không phải cảm thấy làm như vậy rất giống con gái sao? Một đại nam nhân vểnh lan hoa chỉ lên. . . . . . Ách, ta thật sự không muốn vạch trần ngươi, chỉ là thật không nhìn nổi rồi."
". . . . . ." Liễu quản gia giận đến hai mắt rút quất thẳng tới, " Tiểu nô tài này? Sao lại không hiểu quy cũ như thế?"
"Cái gì mà kêu là không hiểu quy cũ, ta chỉ là nói thật mà thôi." Quân Lam Tuyết bĩu môi, "Chẳng lẽ không để cho người ta nói lời thật hay sao ?"
Liễu quản gia bị tức đến một câu cũng nói không nên lời.
Lúc này, phía trước đi tới một cô gái dung mạo xinh đẹp, quần áo hoa lệ, theo sau lưng nàng là rất nhiều cung nữ đi thẳng đến nơi này.
Liễu quản gia vừa thấy nàng cũng không kịp tức giận, vội vàng lôi kéo Quân Lam Tuyết hành lễ, " Nô tài tham kiến Tĩnh An công chúa."
"Công chúa?" Quân Lam Tuyết kỳ quái nhìn nàng một cái, không nghĩ tới là công chúa, dáng dấp quả thật không tệ, một thân khí chất cao quý so với nàng ở hiện đại gặp qua những ngôi sao lớn kia có hơn chứ không kém.
"Còn không mau hành lễ với công chúa?" Liễu quản gia nhìn thấy Quân Lam Tuyết còn ngây ngốc đứng, thì nóng nảy vội vàng kéo kéo Quân Lam Tuyết quỳ xuống.
Đây cũng không phải là một vị công chúa bình thường, mà là một kỳ nữ Thái hậu thu nhận từ dân gian, rất được Lão thái hậu yêu quý, ngay cả đương kim hoàng thượng nhìn thấy Tĩnh An công chúa cũng phải khách khí đối đãi.
Nghe nói, Thái hậu còn có tính đem Tĩnh An công chúa gả cho đương triều Lăng vương điện hạ.
Tĩnh An công chúa xinh đẹp như tiên hạ phàm, lại rất được ân sủng, cùng Lăng Vương điện hạ là một đôi trời đất tạo nên, cơ hồ có thể nói, Tĩnh An công chúa chính là ứng viên có một không hai cho vị trí Lăng vương phi.
Một thân phận hiển hách như vậy, hơn nữa ở Tĩnh Uyên vương triều Lăng Vương điện hạ là hoàng tử được sủng ái nhất, lại có vương Cung đại thần nào mà không sáp vào nịnh bợ?
Có thể nói, tương lai hai người phu thê bọn họ hoàn toàn chiếm đoạt toàn bô sủng ái của Thái hậu, ở hoàng cung là có thể thẳng đi lên.
Quân Lam Tuyết ‘ Oh ’ một tiếng, nhưng chỉ hơi hơi khom lưng xuống, chắp tay hành lễ một cái, " Tham kiến Tĩnh An cong chúa." Liễu quản gia nhìn thấy cách nàng hành lễ như vậy, một hơi nghẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa không bị chọc tức sinh bệnh.
Như thế nào mới tốt đây, hôm nay mới tiếp xúc tên tiểu nô tài này liền bị giận đến gần chết, về sau nàng vào phủ thái tử chẳng phải ngày ngày gặp mặt sao, vậy hắn không bằng đem nàng trực tiếp bỏ vào trong quan tài.
Tĩnh An công chúa bị hành động kỳ quái của nàng làm cho tức cười, hai mắt nhìn Quân Lam Tuyết từ trên xuống dưới hỏi, "Nhìn tên tiểu tử này thấy lạ quá, là mới tới sao?"
"Hồi công chúa, hắn là tiểu nô tài mà thái tử điện hạ muốn mới từ Lăng vương phủ đưa về, nô tài đang chuẩn bị mang nàng đi gặp thái tử điện hạ đấy." Liễu quản gia rất sợ Quân Lam Tuyết nói lung tung, trực tiếp thay nàng trả lời.
"Hả? Từ Lăng vương phủ tới?" Tĩnh An công chúa hơi giật mình, rồi sau đó đi tới trước mặt Quân Lam Tuyết, " Ngươi ở đây lăng vương phủ làm cái gì?"
Quân Lam Tuyết không biết nàng tại sao lại đột nhiên hỏi mình như vậy, vốn định trả lời là nô tài phòng lương thì nghĩ lại nơi thâm cung đại viện này nên khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn, vì vậy liền nói: " Là nô tài tam đẳng ở thiện phòng nấu nước đốn củi."
Trong mắt Tĩnh An công chúa xẹt qua vẻ thất vọng, "Như vậy à." Tam đẳng nô tài, sợ là không có hi vọng gặp qua Lăng ca ca.
Tĩnh An công chúa nghĩ tới đây liền phất tay thôi, "Liễu quản gia mau mang nàng đi gặp thái tử đi, bản công chúa phải đi bồi thái hậu nương nương."
Liễu quản gia như nhặt được phóng thích, vội vàng nói: "Công chúa đi thong thả."
Quân Lam Tuyết có chút kỳ quái, Tĩnh An công chúa này sao nghe được mình là nô tài tam đẳng thì thất vọng cái gì vậy.
"Đi mau, mau trở về Đông Cung, sợ là thái tử đợi đã lâu." Liễu quản gia không dám trì hoãn thêm, nắm cánh tay Quân Lam Tuyết liền trực đi về phía Đông Cung.
Quân Lam Tuyết đi theo hắn qua từng đoạn gấp khúc quan sát một vòng hoàng cung này.
Cảm giác về nơi này chính là xa xỉ, nhìn nhiều người luôn mang biểu cảm trầm lặng làm cho
người ta cảm thấy áp lực. Đi qua đi lại đa số là cung nữ cùng thái giám lúc đi đều cúi đầu đi vội vàng, khó trách sẽ gây cho người ta cảm giác được bầu không khí trầm lặng.
Rốt cuộc dừng lại ở sân nhỏ phía trước, nơi này chính là Đông cung phủ thái tử.
"Thái tử điện hạ có đó không?" Liễu quản gia kéo một thái giám dò hỏi.
"Quản gia đã trở lại? Thái tử điện hạ ở thư phòng đấy."
"Ừ, biết, ngươi đi đi." Liễu quản gia quay đầu lại kêu Quân Lam Tuyết, "Đi nào, trước tiên đến thư phòng bái kiến điện hạ.”
Quân Lam Tuyết khẽ nhíu nhíu mày, Tô Mạc Thiên từ Lăng vương phủ đưa nàng đến phủ thái tử, khẳng định không có chuyện tốt lành gì, cũng không biết hắn muốn chỉnh nàng như thế nào, hôm nay vào cung chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Trước cửa thư phòng.
Liễu quản gia thận trọng gõ cái cửa thư phòng, một mực cung kính nói: " Thái tử điện hạ, nô tài mà ngài muốn từ Lăng vương phủ đã đến."
Bên trong thư phòng truyền ra thanh âm mập mờ.
"A. . . . . . A. . . . . . Điện hạ, kìa, chậm một chút. . . . . ."
Quân Lam Tuyết cau mày, ban ngày ban mặt thái tử này thật dư dã tinh lực .
Thanh âm kéo dài liên tục, hồi lâu mới truyền đến giọng nói ẩn nhẫn của Tô Mạc Thiên, " Trước tiên mang đến phòng tịnh thân, sau đó mang đến gặp ta."
"Vâng"
Liễu quản gia lĩnh mệnh, quay đầu nhìn Quân Lam Tuyết nói " Đi thôi, trước tiên đến phòng tịnh thân."
Quân Lam Tuyết hơi sững sờ, " Phòng tịnh thân? Đây là. . . . . ."
Đột nhiên thanh âm dừng lại, nàng chợt nhớ tới phòng tịnh thân, đây không phải là nơi đặc biệt thiến làm thái giám sao?
Cư nhiên lại muốn nàng làm thái giám?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.