Vầng trăng khuyết, màn trời xanh đen, đêm đã qua canh ba.
Khi Quân Lam Tuyết tỉnh lại, là ban đêm ngày thứ hai.
Mắt mở ra, bốn phía là một mảnh đen tối, cô theo bản năng sờ sờ lồng ngực của mình.
Đau đớn vẫn còn ở đó, chỉ là không nghiêm trọng như vậy nữa, gắng gượng qua đi?
Chỉ là, nghĩ đến sau này vẫn còn tình trạng đau không gián đoạn này, Quân Lam Tuyết chính là một hồi ảo não, đáng chết, cái Ám lâu gì kia, Ni Mã, rốt cuộc có muốn hay không để nàng thi hành nhiệm vụ, lại còn không đưa thuốc giải !
Giường rất ấm áp, Quân Lam Tuyết chậm rãi ngồi dậy, bốn phương một mảnh đen tối, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy, đây không phải là chỗ ở của mình.
"Ngươi đã tỉnh."
Đang trong lúc cô còn nghi hoặc, bên tai truyền tới một đạo âm thanh lành lạnh.
Quân Lam Tuyết sửng sốt, là Tô Lăng Trạch.
Ngay sau đó, gian phòng lóe lên ánh sáng, một đạo ánh sáng hơi yếu sáng lên, Tô Lăng Trạch cầm nến, từ từ đi tới bên giường.
Vừa thấy được gương mặt nghiêm nghị của Tô Lăng Trạch, Quân Lam Tuyết bỗng nhiên nhớ tới lúc không chú ý vừa hôn, nhất thời trên mặt nóng lên, nếu không phải mang theo mặt nạ, sắc trời lại tối như vậy, nhất định có thể đủ phát hiện cô đột nhiên mặt đỏ lên.
"Ách, khụ khụ, tỉnh, tỉnh. . . . . ." Cô cười mỉa trả lời, nhưng trong lòng buồn bực, Tô Lăng Trạch tại sao lại ở chỗ này à?
Liếc nhìn sắc trời, Ni Mã, bây giờ cũng quá nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/1633666/quyen-1-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.