Chương trước
Chương sau
“Trời ạ, huynh đệ, ngươi có phải bị ngốc hay không thế, người mặc áo trắng cầm quạt kia chính là một trong số tứ trụ ở đây đó, hắn ta rất ít khi tham gia những trận đấu nên mọi người ai nấy cũng tranh thủ nhìn được tí nào hay tí đó.” Người bên cạnh cứ nói còn bên này Ba Ba Mạc Tỏa muốn đơ luôn.
Dạ Huân Thiên không ngờ có lai lịch lớn như vậy, là một trong bốn trụ lớn cơ à, ờ thì cũng đúng, hắn là thiên tử, nghe nói con của trời cũng chính là rồng, gọi hắn là Thanh Long cũng đúng đi.
Tên bên cạnh lại hẩy hẩy người cô nói:
“Mau chú ý đến nội lực đó đi, chắc đây là lần cuối cùng ngươi được thấy đó, chiếc quạt phỉ thúy đó là bảo vật thiên cổ rất hiếm đó, nghe nói chỉ Hoàng Thượng mới có thôi.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn tên đó cười nhạt ba tiếng.
Ha Ha Ha, thì hắn chính là Hoàng Thượng chứ còn gì nữa.
Xem ra không chỉ có mỗi mình cô bị Dạ Huân Thiên lừa.
Chỉ một lát sau, thấy Dạ Huân Thiên bay lên, trận đấu diễn ra như nào cô thực cũng không quan sát được mấy, vì biết hắn không thắng mới lạ.
“Xem ra lại lịch của ngươi cũng ghê gớm lắm nha.”
Ba Ba Mạc Tỏa híp mắt, vẻ mặt dò xét nhìn hắn.
“Lai lịch thế nào thì cũng là người của nàng.”
“Xì.” Ba Ba Mạc Tỏa không thèm nói chuyện với hắn, toàn buông mấy lời sến súa.
Dạ Huân Thiên vui vẻ cười nhìn cô, vốn mấy dịp như này hắn thường không xuất đầu lộ diện để lộ thân phận, thường thì ghế minh chủ gì đó hắn thường không quan tâm, cả hòa thượng Tịnh Độ nữa, ông cũng không màng đến làm gì, ông chỉ đến giao đấu để cho đúng với quy củ trong giang hồ.
Chính vì vậy bốn trụ linh thú chính đã có hai con là Thanh Long, và Bạch Hổ rời đi không màng ngôi vị minh chủ, chỉ còn Chu Tước và Huyền Vũ chiến đấu với nhau.
Lần này đến lượt Ba Ba Mạc Tỏa thi đấu.
Dạ Huân Thiên hỏi cô:
“Sao rồi, quan sát nhiều người thi đấu như vậy đã học được nhiều chưa?”
“Trừ bốn con thú khùng điên các người ra thì toàn bộ chiêu thức bình thường ta đều nắm hết cả rồi.”
Ba Ba Mạc Tỏa lườm hắn một cái, bốn người tự xưng là linh thú ấy, kẻ thì vung quạt, người thì vung tay, người lại đứng yên một chỗ chơi trò điều khiển nhãn cầu.
Cô chỉ thấy bọn họ như bị khuyết tật chứ có đánh đấm gì đâu, bảo cô học bọn họ cứ ngồi yên đó để cho đối thủ đè ra đấm đá à, còn lâu.
Dạ Huân Thiên bật cười lớn, thật hết nói nổi miệng lưỡi này của cô. Tứ đại linh thú mà qua miệng của cô lại trở thành con thú khùng điên, thật buồn cười quá.
Ba Ba Mạc Tỏa đi đến vị trí đầu con ếch chui vào, bên trong có một đường trượt dài như cầu trượt, cô đi đến bên cạnh ngồi xuống, đang trượt thì thấy một luồng sáng, lúc nhìn ra đã là sàn đấu rồi, cô nhìn ra sau chính là miệng của con ếch.
Ba Ba Mạc Tỏa ánh mắt sáng lên.
“Ta muốn chơi tiếp.” Sau đó cô bay lên đầu con ếch khổng lồ, lại lần nữa trượt xuống, biểu cảm vui vẻ không giấu đi đâu được.
Dạ Huân Thiên trên này cũng chỉ biết ngậm ngùi, thê tử của hắn thật ham chơi.
Một lát sau bên đối thủ cũng đi ra, một tên to béo, cao gấp đôi người cô, nhìn từ trên xuống chẳng khác nào người khổng lồ đứng bên cọng cỏ.
Hắn ta nhìn cô có vẻ đề phòng, hành động bay lên rồi trượt xuống ban nãy của cô lặp đi lặp lại mấy lần, tuy không rõ có phải người võ công thâm hậu hay không, nhưng nhìn cách cô dùng khinh công bay lên nhanh đến nỗi không nhìn thấy hình người, cứ như tia điện xoẹt qua khiến tên kia có phần lo lắng.
Ba Ba Mạc Tỏa mặc y phục nam nhân, tóc búi gọn, người vào thế phòng thủ nhìn về tên đó. Tên kia đeo một chiếc mặt nạ sắt được rèn đúc cẩn thận trông rất chắc chắn.
Cô không chần chừ mà nhảy lên đá vào bụng hắn đồng thời xoay người lộn qua vai hắn tiếp tục đá một cú vào sau lưng.
Trên khán đài theo dõi có một tên nói lớn:
“Đó…đó là chiêu thức của tôi.”
Ba Ba Mạc Tỏa không quan tâm, tiếp tục trận đấu, cô đi đến bên giá đựng vũ khí, rút ra một thanh kiếm liên tục chém về phía tên mặt sắt.
Chỉ thấy hắn liên tục chắn đòn, cô tung ra một đường kiếm xoáy tạo một lỗ nhỏ dưới mặt đất.
“Kiếm phái của Minh Gia chúng tôi mà.” Trên này đệ tử kiếm phái Minh Gia đập vào thành khán đài nói lớn.
Trong lúc cô liên tục tấn công đường kiếm đang chĩa về tên đó thì hắn chỉ phòng thủ và tránh né, chưa hề tấn công chút nào.
Một lúc sau cô đã thấm mệt, lúc này hắn mới nắm chặt lưỡi kiếm của cô, kì lạ là tay hắn nắm chặt kiếm như thế nhưng dường như không tạo thành một vết thương nào.
Ba Ba Mạc Tỏa hoảng hốt, ánh mắt nhìn lên phía Dạ Huân Thiên, ý nói cô mệt lắm rồi, còn đói nữa.
Dạ Huân Thiên cũng vô cùng lo lắng cho cô, dùng ánh mắt ám chỉ cô tiếp tục đi, nhưng hình như đám người cổ vũ xung quanh đang không ngừng chửi rủa cô là kẻ học lỏm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.