Dạ Huân Thiên thúc ngựa phía trước quay thử ra sau nhìn, thấy Tiểu Châu đang lo lắng sốt ruột đến nỗi mũi phổng lớn thở phì phì, giống như một con tinh tinh to lớn đang giận dữ.
Đây cũng chính là một trong số nguyên nhân làm lên cái biệt danh Châu Tinh Tinh của cậu, hắn cũng không tính làm khó cậu trẻ này nữa, hắn nhẹ nhàng thốt lên một câu:
“Đi đi.”
Tiểu Châu giật mình nhìn bóng lưng Hoàng Thượng, cậu hiểu rất rõ ý tứ của Hoàng thượng, chính là đồng ý cho cậu đi tìm Điềm Điềm.
“Hoàng Thượng…người.”
“Đi đi, không trách tội ngươi.”
Tiểu Châu nhận được đáp án, nội tâm dằn vặt một hồi lâu cuối cùng buông xuống, quyết địch thúc ngựa quay đầu lại.
“Ê lúc đến nhớ dắt theo cô ấy nhé.” Chuyến đi này cô cũng muốn đi cùng Điềm Điềm chỉ có điều cô ấy không có hứng đi nên đành thôi, lần này Tiểu Châu xuất chiêu, chắc ổn rồi.
Dạ Huân Thiên một tay ôm eo cô một tay cầm dây cương nói:
“Vì nàng mà trẫm mất một hộ vệ rồi.”
“Yên tâm có ta bảo vệ ngươi.”
“Nàng chắc không?”
Tự nhiên cô cảm nhận hắn đang cúi cười xuống, đặt cằm vào hõm vai cô, hơi thở của hắn phà vào bờ vai mảnh khảnh khiến Ba Ba Mạc Tỏa có chút mất tự nhiên đẩy đầu hắn ra.
“Đừng nghịch nữa!”
“Ta đâu có nghịch, ta đang yêu thương nương tử của mình.”
Ba Ba Mạc Tỏa quay ra đằng sau, khoảng cách mặt hai người lúc này rất gần.
“Ta đã nói rồi, ta không phải nương tử của ngươi, Mộc Thanh….ưm”
Đang nói thì môi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/875623/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.