“Nhưng mọi người vẫn đang nghi ngờ điều này là do Thuần quý phi làm, nên Hoàng thượng lúc này đang hỏi tội quý phi.” “Hả, cô ta thì làm được gì chứ, chẳng qua là ta không biết mình bị dị ứng vừng mới ăn ấy thôi, liên quan gì đến cô ta chứ…à mà khoan…” Trong đầu Ba Ba Mạc Tỏa nổ ra một ý nghĩ rất hay. “Khoan gì cơ ạ.” Điềm Điềm ngây thơ hỏi. “Mau đưa ta đến chỗ Thuần quý phi, Hoàng thượng bây giờ đang có ở đó đúng không?” “Vâng ạ, Hoàng thượng đang đích thân chất vấn quý phi, làm rõ sự tình.” “Tốt, lập tức đến đó.” Lúc này ở cung của Thuần quý phi. Dạ Huân Thiên đang ngồi ở vị trí cao nhất, đây chính là chiếc ghế chuẩn bị sẵn cho Thuần quý phi để vài ngày nữa thôi sẽ được sắc phong làm Hoàng hậu sử dụng. Thiết kế là hình phượng hoàng nạm ngọc vô cùng đẹp mắt, hai bên còn có mành che được xâu từ những viên ngọc trai xinh đẹp đã được vén lên. Thuần quý phi ngồi quỳ bên dưới, hai bên cạnh là hàng loạt những phi tần mang phẩm vị lớn nhỏ đang ngồi nghiêm túc. Hắn cho gọi cả hậu cung đến đây để tiện một phen răn dậy luôn. Thuần quý phi oan uổng khóc lóc nhìn lên bậc cửu ngũ chí tôn phía trên, thầm oán thán bản thân mình xui xẻo. Đúng thật là cô ta thường làm nhiều chuyện xấu với Mộc Thanh Nhi, nhưng lần này cô ta thật không biết sự tình. Không biết tự nhiên ở đâu đi đến một Mộc Thanh Nhi có khi cả đời cũng chẳng dám đến tìm cô ta. Đột nhiên hôm qua đến nói là cùng nhau vui mừng khi được thăng phẩm vị, sau đó lại tự nguyện hiến dâng phấn Yên Chi Phẩm. Cô ta thực không biết được sự tình vì sao đột nhiên Mộc Thanh Nhi lại bị như vậy. Nhìn chiếc ghế phượng hoàng nạm ngọc kia, chỉ vài ngày nữa thôi cô ta sẽ được ngồi lên đó, nhưng lần này sợ rằng sẽ không được nữa rồi. Thật đáng ghét, kẻ nào dám vu oan giáng họa cho cô ta khiến cô ta ra nông nỗi này. Có trời mới biết rằng, Thuần quý phi đã ao ước cái ngôi vị Hoàng hậu này như thế nào cơ chứ. Kể cả khi trong mơ, cô ta cũng mong mình trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, dưới một người, trên vạn người. Nào ngờ, miếng ăn đến miệng rồi lại bị vuột mất. “Thần thiếp bị oan thưa Hoàng thượng, thần thiếp thực sự không làm gì hết.” Dạ Huân Thiên nghiêm mặt ngồi bên trên, hắn biết là chuyện này không liên quan gì đến Quý phi, tất cả cũng là do tính tham ăn của ai kia. Nhưng mục đích của hắn là cảnh tỉnh tất cả đám người hậu cung không được phép khinh thường, bắt nạt Mộc Thanh Nhi nữa. Trước kia hắn nhắm một mắt mở một mắt cho qua không quan tâm là bởi vì hắn không có tình cảm gì với cô. Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã khác, hắn thấy mình thực sự hứng thú với Mộc Thanh Nhi, hoặc đúng hơn chính là người hiện đang ở trong cơ thể cô, Ba Ba Mạc Tỏa. Chính vì vậy hắn mới gọi toàn bộ phi tần đến để hòng răn đe, cảnh cáo thôi. Không khí trong điện lúc này vô cùng căng thẳng, mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh. Đột nhiên Tiểu Toàn Tử công công chạy vào bẩm báo. “Khởi bẩm Hoàng thượng, Mộc Tần nương nương đòi diện kiến ạ.” “Hả, Mộc Tần đang ốm sao lại không ở tẩm cung nghỉ ngơi mà đến đây.” Dạ Huân Thiên bất ngờ đứng phắt dậy. Hành động cùng biểu cảm hoảng hốt của hắn khiến trong lòng đám phi tần bất ngờ cùng với tức anh ách. Nghĩ tại sao Hoàng thượng đột nhiên lại quá quan tâm lo lắng cho Mộc Thanh Nhi đến vậy. Nhưng họ không hề biết rằng biểu cảm của hắn không phải là lo lắng gì hết, mà hoàn toàn là sự hốt hoảng, sợ cô xông vào sẽ nhận ra hắn là Dạ công tử mà cô quen. Hắn không phải là có ý che giấu cô, là bởi vì hiện tại hắn chưa muốn cho cô biết. Dạ Huân Thiên ngay lập tức tháo hai bên rèm bằng ngọc xuống, che lấp đi khuôn mặt của mình. Đám phi tần hậu cung: “???” Hoàng thượng làm cái gì mà như bị ma đuổi ý nhỉ, cứ sợ bị lộ diện, phải thôi, Mộc Thanh Nhi nghe nói bị ma nhập mà, chắc do vậy nên Hoàng thượng mới sợ như vậy. Dạ Huân Thiên thấy hành động của mình bị sai sai nên đành nói một câu: “E hèm…à thì trẫm không muốn nhìn thấy mặt Mộc Tần, làm vầy sẽ dễ chịu hơn.” Đám phi tần như gỡ được nút thắt, trong lòng ai cũng cười thầm. ‘Mộc Thanh Nhi à Mộc Thanh Nhi, cô cũng chỉ đến thế là cùng, cuối cùng thì Hoàng thượng cũng chưa bao giờ coi cô ra gì, thật tội nghiệp.’ Ngay sau đó Ba Ba Mạc Tỏa xông vào như một vị thần, đứng yên tại chỗ, mắt nhìn láo liên, muốn tìm cho ra cái vị “màu vàng vàng” kia đang ở đâu, mà quên luôn việc hành lễ. Mục đích cô mau chóng ba chân bốn cẳng đi đến đây là để gặp cho bằng được cái người được gọi là Hoàng thượng kia, để cầu xin được ban rượu độc. Dạ Huân Thiên liền lên tiếng: “Mộc Tần, còn không mau hành lễ.” “À…quên. Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.” “Được…ban ngồi.” Ba Ba Mạc Tỏa nhìn Thuần quý phi quỳ ở dưới liền nói: “Không cần ngồi, tần thiếp nói vào chuyện chính luôn, vụ việc hôm qua không phải do Thuần quý phi làm đâu thưa Hoàng thượng.” Lời cô vừa dứt, cả đại điện rung động, ai nấy đều tưởng tai mình bị điếc lâm sàng. Hoàn toàn không tin nổi Mộc Thanh Nhi có thể minh oan cho Thuần quý phi, người đã năm lần bảy lượt hại mình. mọi người ơi nếu thấy truyện hay thì like cho mình và bình luận suy nghĩ của mình bên dưới nha. Cảm ơn mọi người đã tiếp thêm động lực cho tác tôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]