Nhưng nương nương trước mặt cô đây thì hoàn toàn trái ngược. Cho dù không dám tin những lời đàm tiếu gần đây ở trong cung, nhưng chính bản thân cô bây giờ không muốn tin cũng không được.
Nghĩ đến đây nước mắt Điềm Điềm không biết từ lúc nào rơi xuống, màu mắt trở nên đỏ rực, đau lòng nhìn chủ của mình.
“Ngươi sao vậy?” Ba Ba Mạc Tỏa khó hiểu hỏi.
“Nương nương à, thực ra người là ai.”
“Ồ cuối cùng cũng thông minh rồi à, ta đã nói với ngươi cả trăm lần rồi, ta không phải nương nương của ngươi đâu, người mấy hôm trước mới chính là Mộc Thanh Nhi, còn ta là người thuộc hành tinh Apolojk mang hiệu 92 tên ta là Ba Ba Mạc Tỏa.”
“Cô thật sự không phải nương nương sao, vậy sao lại nhập vào thân xác của chủ tôi.”
“Vì chủ của ngươi nuốt phải ngọc tín hiệu điều khiển của ta, vật duy nhất để ta có thể trở về nhà.”
“Vậy làm sao để lấy được nó ra.” Điềm Điềm vừa nói vừa khóc nấc lên.
“Ta cũng chưa biết, vì viên ngọc thường trú ngụ ở nơi điều khiển sự sống con người chính là tim của Mộc Thanh Nhi, vì vậy muốn lấy được thì trừ khi chủ ngươi chết.”
“Cái gì?” Điềm Điềm đứng phắt dậy.
“Vậy có nghĩa là cô nhập vào chủ tôi là để giết cô ấy sao?”
Ba Ba Mạc Tỏa bị phản ứng của cô gái to con nhưng mít ướt trước mặt dọa sợ, cũng muốn kéo lại thể diện cho mình, cô ngay lập tức đứng lên bàn đá.
“Chứ còn gì nữa, chủ ngươi vốn dĩ đã sắp chết rồi, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/875580/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.