Điềm Điềm đến mệt với cái trò chơi mới đóng giả là người ngoài cuộc này của Mộc Thanh Nhi, chơi tận mấy ngày nay rồi mà vẫn không chán, cứ một mực khăng khăng mình không phải là Mộc Thanh Nhi, mà là Tỏa Tỏa gì đó.
Nhưng thực tình cô cũng rất lo lắng cho chủ tử nhà mình, tin đồn gần đây cô cũng có nghe được, lại thêm hành động lời nói hoàn toàn khác lạ cũng khiến Điềm Điềm có phần lo sợ.
Tỷ dụ như hôm qua, tự nhiên ngồi ở trước gương chải chuốt bao lâu, cô cứ nghĩ chủ tử nhà mình đã bình thường lại rồi, vì bình thường Mộc Thanh Nhi rất hay chăm chút bản thân, ai ngờ cô lại nhìn vào gương mà nói.
“Gương mặt này thật xuất sắc nha, Mộc Thanh Nhi này cũng mỹ nhân sắc nước hương trời chứ không đùa được đâu.”
Điềm Điềm nghe xong như muốn bật ngửa, xem ra lần trước bị quỳ dưới tuyết lâu quá, tuyết chui vào trong não khiến nương nương nhà cô bị sảng, tạm thời chịu đả kích lớn chưa bình thường lại được. Thôi thì chờ một thời gian nữa xem sao.
Quay lại thực tại.
“Ê ta nói gì em có nghe không đấy.” Ba Ba Mạc Tỏa nhìn Điềm Điềm đang rơi vào thế giới riêng của mình, liền hích vai cô nàng một cái, ngược lại khiến cơ thể mình bị bật ra ‘chết tiệt cơ thể này quá yếu ớt, mà mình cũng dùng cạn năng lượng chữa trị cho Mộc cô nương này rồi, bây giờ thể trạng của mình y hệt cô ấy rồi.’ Ba Ba Mạc Tỏa nghĩ chắc phải nghỉ ngơi thêm thời gian nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/875574/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.