Hoặc trở về được thường kể lại là nó hố đen vũ trụ đó chính là lỗ hổng thời gian, một giây trong hố đen vũ trụ bằng cả tỉ năm bên ngoài, rơi vào đó sẽ bị di chuyển đến từng khoảng không gian khác nhau. Nói chung rơi vào đó thì xác định là chết.
Nhưng bây giờ máy điều khiển của cô đang bị rơi vào đó, bây giờ trở về mà không có nó thì cô cũng chết mà thôi.
Thế là Ba Ba Mạc Tỏa liều mình nhảy luôn xuống đó.
“Ngọc điều khiển ơi, chờ ta…” Cả thân hình lập tức bị nuốt chửng.
Trên một khoảng đất trống lớn, một bên là rừng một bên là núi, cư nhiên lại có một khoảng trống ở giữa. Tất cả như được tạo ra một cách ngẫu nhiên để phi thuyền của cô có một không gian lớn để tiếp đất.
“Bùm.” Tiếng động lớn khiến chim thú hoảng sợ bỏ chạy toán loạn.
“Trời mẹ ơi, đau chết ta mất.” Ba Ba Mạc Tỏa lựng khựng đứng dậy trước đống đổ nát. Tạo hình một màu xanh lá cây, trên đầu là hai cần thu tín hiệu nho nhỏ.
Mắt màu vàng đồng, tạo hình kì quặc, với chiếc tai dài như thú. Một người đi lấy củi ngang qua cũng bị dọa sợ cho mất mật.
“Ngọc điều khiển của ta đâu, mi đang ở đâu.” Ba Ba Mạc Tỏa bới đống đổ nát trước mặt, không tìm thấy.
“Chết rồi, năng lượng của mình gần cạn kiệt rồi, chắc chắn viên ngọc không ở đây, nó rơi vào lỗ hổng không gian trước mình, chắc bị rơi tại một nơi khác. Trước khi năng lượng cạn kiệt phải nhanh chóng tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/875571/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.