Trong đại điện Thái Hòa, Dạ Huân Thiên đang ngồi trên ngai vàng, không khí có phần ngột ngạt. Hắn chính là con trai của vua Dạ Kình Nhất và hoàng hậu Lương Yến Uyển, người mà ông vô cùng yêu và cướp lại cùng với cả giang sơn này từ tay đệ đệ ruột của mình là Dạ Kình Nhị, từ ông vua nổi tiếng là hại nước hại dân ngày ngày xa hoa tửu sắc đó. Hoàng hậu Lương Yến Uyển căn bản không yêu ông, ngược lại cực kì căm hận ông, vì chính ông đã một tay từng bức thực hiện kế hoạch biến phu quân của bà trở thành kẻ vạn dân căm ghét. Ông vua mù nhìn để rồi quang minh chính đại cướp lấy ngai vàng dưới danh nghĩa trừ hại cho dân. Sau khi có được ngai vị và có được người con gái của mình, chỉ trị vì một thời gian ông đã nhường ngôi cho con trai mình là hắn, Dạ Huân Thiên, còn mình lùi về sau làm một Thái Thượng Hoàng. Bởi vì thứ căn bản ông muốn có được không phải là cái ngôi vị nhàm chán ấy, mà hơn hết đó chính là người con gái ông yêu. Trong buổi thượng triều không khí như muốn ngưng đọng, tất cả triều thần bá quan sắc mặt đều tái nhợt, thỉnh thoảng lại có người đưa vạt áo dài lên chấm đi những giọt mồ hôi. Người ngồi trên cao kia chính là Dạ Huân Thiên, mới kế ngôi được 7 năm nay, hắn nay đã 25 tuổi rồi. Mũ rồng trang nghiêm, mắt phượng mày ngài, môi mỏng mũi cao, ngũ quan sắc lạnh, khí thế bức người. Bức người đến nỗi, những vị đại thần kì cựu ngày trước từng trung thành với Dạ Kình Nhất cũng cảm thấy run sợ trước khí thế của hậu duệ Dạ Huân Thiên. “Chuyện ta vừa nói, các đại thần nghĩ thế nào?” Giọng nói to lớn, chắc chắn như bàn thạch từ cao truyền xuống. Ban nãy hắn đang nói đến việc tăng cường huấn luyện binh sĩ củng cố đất nước. “Thần thiết nghĩ, đất nước chúng ta vừa yên bình không lâu tình hình dân chúng vẫn còn khó khăn, bây giờ mà bắt đàn ông đi làm binh lính hết, thì e rằng không ổn.” Thừa tướng đứng cạnh nói. “Đúng đó, phải đó.” Một loạt bọn nịnh thần giả dối đứng về phe Thừa Tướng đồng loạt lên tiếng. Phía bên này, Quốc công liền đi ra hành lễ nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, ở vương triều cũ trước kia thối nát vô cùng, đất nước suy yếu đã có rất nhiều nước nhăm nhe đòi chiếm rồi, thần nghĩ chúng ta nên mau chóng tôi luyện thêm binh sĩ, đề phòng quân địch là quan trọng nhất.” Dạ Huân Thiên suy nghĩ hồi lâu cuối cùng nói. “Ý tứ của hai khanh, trẫm đều hiểu cả, bây giờ một cách vẹn toàn là từng nơi, từng ấp, từng địa phương đều phái xuống một vị tướng xuống rèn luyện cho nam nhân ở đó. Họ vẫn có thể về giúp đỡ người nhà làm lương rẫy, vừa có thể rèn luyện, đồng thời phát lương cho họ, coi như là họ đi lính cũng là đi làm công, giúp đỡ thêm cuộc sống.” Các vị đại thần nghe xong ai nấy đều thấy hợp lí. “Hoàng thượng anh minh.” Đang bái triều thì bên ngoài thái giám liền tiến đến. “Khởi bẩm hoàng thượng, các vi phi tử đang làm loạn ở phía tầm cung của Lương Phi.” Dạ Huân Thiên tay chống lên chán day day mấy phát, việc trên triều đã đủ làm hắn mệt mỏi rồi, bây giờ lại đến chuyện của hậu cung. Đối với Dạ Huân Thiên, hậu cung chỉ là nơi hắn thực hiện trọng trách nối dõi, bất kì nữ nhân nào trong đó hắn đều không có hưng thú, đối với hắn họ chỉ là một mớ phiền phức. “Khởi giá đến đó.” Dạ Huân Thiên lạnh lùng ra lệnh. Ở cung của Lương Phi. Mộc Thanh Nhi thân là Mộc Tần lại phải quỳ mọp người trong tuyết trắng, quần áo bị lột còn mỗi một bộ đồ trong mỏng manh, dưới gối là lửa đỏ than hồng đang rực cháy. Gương mặt của cô đỏ ửng, hai tay đông cứng lạnh toát tưởng chừng như muốn rụng cả ra. “Á… á…” Cứ mỗi tiếng kêu là một nhát tát xuống, đau đến thảm thiết, dưới gối lửa than đỏ được quỳ lên bị vùi xuống tuyết tạo những tiếng xì xèo. Mộc Thanh Nhi sau nhiều lần đau đớn ngất đi bất tỉnh nhân sự rồi lại bị tạt nước lạnh cho tỉnh dậy tra tấn tiếp, bây giờ đã không còn trụ nổi nữa rồi, cho dù có tạt nước cũng không ngóp đầu dậy nổi. Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Mộc Thanh Nhi bị hành hạ rồi, lần này cô bị vu oan là lấy trâm cài tóc mà Hoàng thượng thưởng cho Thuần Quý phi. Nơi ở của cô ta vốn cách tẩm cung của Lương Phi khá xa, Mộc Thanh Nhi sau khi được Lương phi mời về, vì mang phẩm vị là Mộc Tần, nêm chỉ được cho ở trong một phòng nhỏ của cung Lương Phi. Ấy vậy mà chiếc trâm của Thuần Quý Phi có thể bay tận được sang đây, buộc lòng cô ta phải chịu tuyết giá lạnh đi sang đây lục tìm. Tất cả mọi người có mù cũng biết đây chính là kế sách hãm hại của Thuần Quý Phi mà thôi. Người tội nghiệp chính là Mộc Thanh Nhi, ai nói cô chính là người con gái duy nhất của Mộc Gia. Chính là người nhà của Hoàng Hậu vương triều cũ. Sau khi vua trước bị lật đổ, tất cả những người thuộc vương triều cũ hoặc có liên quan đều bị cho lưu đày hoặc xử tử cả rồi. Đặc biệt nhà họ Mộc, vì là phe của nhà ngoại Hoàng Hậu cũ nên cả gia đình cô đã bị chu di cả. Tương truyền người nhà họ Mộc mỗi năm đều phải có một nữ nhân gả vào hoàng cung làm người phụ nữ của vua, sau đó cứ 10 năm một lần sẽ được đưa đến Trấn Bảo Sơn, một ngọn núi phía sau Mộc gia, bên trong có viên đá trấn quốc. Dùng máu của người phụ nữ nhà họ Mộc nhuộm đỏ phiến đá để làm nghi thức mong đất nước bình an, viên đá đó được coi là bảo vật trấn quốc của vương triều Dạ Tiễn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]