Nghĩ rồi cô nhìn về phía Dạ Huân Thiên, thấy thái giám đang đỡ lấy người hắn. Chuyện hắn đột nhiên quá mệt nhọc mà khụy xuống thỉnh thoảng cũng xảy ra. Do Dạ Huân Thiên là người tham công tiếc việc, làm việc quá sức nên thỉnh thoảng cũng không chịu nổi. Thái y cũng thường xuyên điều chế thuốc cho hắn.
Nhưng khuôn mặt đỏ bừng kia của hắn, không sai vào đâu được nữa, cô vừa nhìn liền đoán ra đó chính là do độc của ả Huyền Vũ kia đã phát tác rồi.
Ba Ba Mạc Tỏa lập tức phóng lên, hét lớn với đám người bên cạnh:
“Đưa Hoàng Thượng về cung, mau!”
Mấy thái giám ngơ ngác làm theo.
Về đến tẩm cung, cô ra lệnh mọi người ra ngoài hết, mình ở trong phòng cùng hắn.
“Dạ Huân Thiên, ngươi thấy thế nào?”
“Cơ thể nóng rát, thực rất đau.”
“Ừ thì ngươi nghe ta nói này, ta làm vậy để cứu ngươi thôi, ta biết thời nay quan trọng điều này nhưng ngươi đừng nghĩ gì nha.”
Dạ Huân Thiên vừa đau đớn vừa không hiểu cô nói gì, ngước mắt lên nhìn cô.
Ngay giây sau, Ba Ba Mạc Tỏa đã ấn người hắn xuống, hôn lên môi hắn, nhưng đây chỉ là cái chạm môi bình thường, ý cô muốn là dùng năng lượng của mình truyền vào người hắn.
Cô vốn là một bác sĩ trên tinh hà của mình, y thuật tuy không tính là quá giỏi nhưng điều trị mấy bệnh như vầy không biết có được hay không nhưng cứ thử cũng không chết được ai.
Hôm qua sau khi chứng kiến hắn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232740/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.