Chương trước
Chương sau
“Điềm Điềm, đừng vậy.”

Điềm Điềm lắc đầu, miệng cười hiền nói:

“Không, đây là tâm nguyện của nương nương trước khi mất, vì vậy từ nay người chính là chủ nhân mới của em.”

Hai người nhìn nhau sau đó ôm nhau cảm động khóc.

Một thời gian sau Thái Hậu khi có được thuốc từ Tỷ Chiêu Quốc đã được chữa khỏi bệnh tình, nghe nói người có công lớn trong chuyện này là Mộc Phi, trong lòng bà cũng có phần biết ơn. Bỏ qua luôn cái chuyện thiếu lễ nghi phép tắc của cô, bây giờ bà thường xuyên gọi Ba Ba Mạc Tỏa đến ăn cơm.

Không hiểu sao từ ngày gọi cô đến ăn chung với mình, nhìn cô ăn bà cảm thấy khẩu vị của mình dường như tăng lên gấp bội.

“Mộc Phi này, sao lúc đó con lại biết nội tạng của ta có vấn đề vậy, người thực sự nhìn ra được sao.”

Thái Hậu hỏi lại chuyện lúc trước, vì bà từng nghe Thái Y kể lại rất nhiều về cô, nói người bình thường không thể nào nhìn thấu được bên trong cơ thể như vậy được.

“Vâng.” Ba Ba Mạc Tỏa mải gắp lia lịa đám mồi trên bàn không do dự, cũng không suy nghĩ gì nói thẳng luôn.

Thái hậu sửng sốt, không tin được tai mình, khó tin hỏi lại:

“Sao lại có thể chứ?”

“Vì thần thiếp từ trên trời xuống á, con là tiên nữ nên mới nhìn được.”

Thực tình thì câu nói điên khùng này trẻ con có khi còn chẳng tin nhưng bà thực lại rất tin tưởng nha. Vì bà đã từng gặp Mộc Thanh Nhi trước kia, tính tình hiền hậu đoan trang thục đức chứ không phải là bộ dạng hiện giờ, ăn uống cứ như bỏ đói mấy ngày vậy.



Cộng thêm tin đồn cô đã bị nhập sau đó vụ cúng tế, thời gian trước khi Mộc Thanh Nhi, Mộc Phi nương nương khi không lại có thể không hề hấn gì mà trở về sau khi tế thần thì toàn bộ hoàng cung đều kinh ngạc thảng hồn, một chuyện khó có thể xảy ra được, kể cả Thái Hậu cũng vậy, bà sống bằng tuổi này chưa từng thấy ai bị bắt đi cúng tế có thể sống sót trở về, vậy mà Mộc Phi vẫn bình an vô sự. Nên trong cung đã đồn thổi từ rất lâu người hiện giờ đang sống hoàn toàn không phải Mộc Thanh Nhi nữa, bởi vì bây giờ Ba Ba Mạc Tỏa cũng đã thoải mái thể hiện cá tính của mình.

Chính vì vậy tuy có phần hơi điên rồ nhưng bà thực sự nghĩ người trước mặt này căn bản không phải Mộc Thanh Nhi nữa rồi.

Thái Hậu nhân lúc cô đang ăn cố hỏi được gì hay điều ấy:

“Thế cô là thần tiên ở đâu trên trời.”

“Apolojk đó.”

“A…a gì cơ?” Thái Hậu trong đầu nổi lên vài dấu???

“Xong rồi, no quá, cảm ơn Thái Hậu, thần thiếp về đây.”

Thái Hậu: “….”

Cái gì vậy trời ăn nhanh vậy sao, bà còn chưa hỏi hết chuyện mà.

Nhưng đại khái thì cũng biết rằng cô là tiên trên trời, từ đó vô cùng sùng bái Ba Ba Mạc Tỏa, nhiều hôm Thái Hậu còn thử sức cô, xem cô có phải tiên thật không.

Cho người ném chiếc diều hình én lên cành cây cao bảo cô leo lên lấy xuống.

“Người gọi con đến là để lấy thứ đó sao?” Ba Ba Mạc Tỏa mặt nhăn mày nhó.



“Đúng vậy, con có thể giúp ta không?”

Ba Ba Mạc Tỏa hậm hực đi đến bên cái cây, miệng lẩm bẩm:

“Vậy mà tưởng gọi đến ăn cơm chứ.”

Nói xong cô lập tức dùng năng lượng tỏa ra, tựa khinh công phóng thẳng đứng lên như tên lửa, chưa đến nửa giây, thậm chí đám người Thái Hậu dưới này còn không nhìn thấy bóng dáng cô bay lên thì diều đã được lấy xuống rồi.

Tất cả mọi người đồng loạt há hốc, Ba Ba Mạc Tỏa nhét diều vào tay Thái Hậu:

“Xong rồi, con đi tìm Dạ Huân Thiên đây, tạm biệt người.”

Nói xong cô chạy nhanh như sóc, biến mất ở góc rẽ.

Thái Hậu càng vạn phần tin tưởng Mộc Thanh Nhi chính là được tiên nữ nhập xác rồi. Người bình thường có học khinh công đi chăng nữa cũng không thể nhanh đến mức vậy được. Tin đồn mau chóng lan truyền khắp nơi. Nhất cử nhất động của cô đều được chú ý, ghi chép thận trọng.

Tỷ như lần trước vụ việc Thái Hậu trúng độc, cái mô hình nội tạng người cô tình cờ vẽ ra được các thái y tích cực nghiên cứu thỉnh thoảng lại tìm cô giải đáp thắc mắc.

Sau đó lại là khả năng tính toán thần sầu của cô, tất cả bài toán khó ở quốc tử giám nơi các hoàng tử theo học đều được cô giải trong gang tấc, kể cả những bài toán được mệnh danh là khó nhất từ trước đến nay, các bài toán thiên cổ.

Mấy điều cô nói về nông nghiệp, điều chỉnh độ nắng, hạt giống này thì nên trồng trong môi trường nào, hạt giống kia phải tưới tót ra sao. Tất cả khi áp dụng từ lời nói của cô đều có những thành tựu xuất sắc.

Tin đồn quỷ nhập của cô đã chuyển thành tiên nữ trên trời, nói cô là người trời, Dạ Huân Thiên cũng lợi dụng điều này, thuận nước đẩy thuyền công bố luôn danh tính thật của cô. Cô tên là Ba Ba Mạc Tỏa không phải Mộc Thanh Nhi.

Chính vì vậy tất cả người trong cung khi gặp cô đều vui vẻ chào hỏi khi thì Mạc Tỏa cô nương khi thì tiên nữ, vì cô đối xử với mọi người rất niềm nở không câu lệ lễ nghi. Lại thường kể cho họ nghe mấy chuyện trên hành tinh mình khiến họ như được mở mang một thế giới mới, cũng vô cùng yêu thích cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.