Con mẹ nó cô lại nhớ cái tên vô tình đó rồi, tại sao nhìn đi đâu cũng ra hình bóng của hắn vậy chứ.
Ba Ba Mạc Tỏa đứng phắt dậy, dùng hai ngón tay trỏ liên tục dí dí vào hai bên thái dương, hành động cực kì giống bà khùng khiến Điềm Điềm cũng muốn ba chấm luôn.
“Nương nương à, người làm gì vậy?”
“Ta đang cố gắng thông não loại bỏ những hình ảnh đáng ghét.”
Nói vậy thôi chứ cô cũng biết chuyện mình đang làm là thừa, chẳng chiêu thức nào có thể thông não được chỉ là tự mình đánh lừa não mình xem có được hay không thôi.
“Chúng ta ra ngoài cung chơi đi.”
“Hả, tuyệt đối không được đâu nương nương, trang phục hiện giờ không phù hợp.”
“Trong biệt cung này còn đồ nam nhân mà, nhưng hôm nay ta muốn là nữ cơ, việc gì phải lo sợ chứ.”
Nói xong cô gỡ bỏ những chiếc trâm nặng trịch trên đầu, tóc xõa dài được buộc lên tùy tiện, y phục vốn bình thường cô mặc cũng đơn giản, chỉ là một thân váy tím mềm mại, không phải kiểu của các phi tần khác mặc, vì bây giờ cô mang thân phận là tiên nữ mà. Nên tạo hình hiện giờ ra đường cùng lắm cũng chỉ coi là một tiểu thư nhà giàu thôi.
Xong xuôi cô quay sang nhìn Điềm Điềm:
“Em sao không thay đồ đi.”
Điềm Điềm vẻ không muốn nói:
“Hay là thôi đi nương nương à, em sợ bị trách phạt.”
Ba Ba Mạc Tỏa xì một cái, nhìn cũng không thèm nhìn nói:
“Không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232707/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.