Chương trước
Chương sau
Dạ Huân Thiên vốn không định đi, nhưng từ chỗ Tiểu Châu nghe được thông tin cô cùng tên sứ thần kia cũng có mặt ở đó, nên hắn cũng mặc kệ đống tấu chương chất chồng như núi cần phê duyệt kia đi đến nơi này xem cuộc vui, mục đích cũng là xem cô thế nào rồi.

Chỉ thấy tên Tịch Phong kia cả người toát ra phong thái tự tin, hắn nói cơ thể hắn đao thương bất nhập, dù đấm đá thế nào cũng không thể khiến hắn bị thương.

Quả nhiên là vậy, rất nhiều các tướng lĩnh lên thử sức nhưng đều bị hắn ta hạ gục.

A Đa Đa ở trên sàn đấu tự cao tự đại nhe răng hướng về phía Ba Ba Mạc Tỏa cười khiêu khích, ngụ ý người có năng lượng là như thế này này, lêu lêu con bé không có năng lượng.

Nhưng trong mắt của Dạ Huân Thiên thì hắn ta đang cố thể hiện mình trước cô. Dạ Huân Thiên tức giận tay nắm thành quyền đặt hai bên ghế, ánh mắt như gươm đao lao thẳng về phía tên kia.

Hắn nhìn sang phía cô, cô cũng không kiêng nể gì mà nhìn say đắm vào tên đó. Dạ Huân Thiên không muốn xem tiếp, nhưng sau đó Hạ Thôi Mị nói:

“Hoàng Thượng, tiếp theo để thần thử sức xem sao?”

Hạ Thôi Mị thấy biểu hiện tức giận của Dạ Huân Thiên, nghĩ rằng hắn tức tối vì tên sứ thần kia phách lối, khinh thường quân sĩ của hắn, nên Hạ Thôi Mị tính đứng ra lấy lại chút danh dự cho Dạ Tiễn Quốc.

Hạ Thôi Mị tướng quân bay từ trên chỗ ngồi xem xuống sàn đấu, phong thái cực kì uy nghiêm, oai vệ, phía dưới quân sĩ reo hò thổi bùng khí thế.

A Đa Đa thấy người bay xuống là cô nàng tướng quân hôm nọ lấy lòng vui mừng lắm, hắn từ ngay lần gặp đầu tiên đã vô cùng ấn tượng với cô, thấy cô vô cùng thú vị. Hắn nhớ lại cái biểu cảm nhăn nhó như khỉ của cô hôm đi ăn ở Phường Hoan Viện cảm thấy rất thú vị, có cảm giác muốn trêu chọc cô hơn, nhưng từ hôm đó đến giờ hắn nhiều lần đến tìm cô cũng không chịu gặp.

“Ồ, thì ra là tiểu mỹ nhân.”

Hạ Thôi Mị chau mày:

“Ngươi nói cái gì?”

“À thì…tướng quân mỹ nhân!”



“Ngươi còn dám nói, xem chiêu đây.” Hạ Thôi Mị cảm thấy đây là sự xỉ nhục cực kì lớn, đường đường là một đại tướng quân mà dám gọi cô như vậy. Nhục nhã, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Hai người giao đấu khoảng mười mấy chiêu thức, Hạ Thôi Mị từ chỉ đánh chơi chơi chuyển đến nghiêm túc chiến đấu.

Vì tên này quả thực rất mạnh, hắn từ nãy giờ như đang chơi trò mèo vờn chuột với cô. Cái đang ghét ở đây là Hạ Thôi Mị cô lại là con chuột.

A Đa Đa liên tục tung chiêu về phía cô nhưng không phải là những cú chí mạng, mà giống như một tên biến thái lợi dụng thời cơ sờ vai bá cổ cô.

Hạ Thôi Mị căm giận tung những đòn ác liệt vào hắn, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm sa trường, người lĩnh phải những cú đấm này của cô dù ít dù nhiều cũng phải đau đớn ngã gục.

Nhưng sứ thần này da thịt cứ như là sắt thép, cảm giác như cô đang gãi ngứa cho hắn.

A Đa Đa thấy tiểu mỹ nhân của mình đã có vẻ mệt rồi, hắn đưa tay ra kéo cô lại kề sát vào tai nói:

“Yên tâm, ta sẽ không để cô mất mặt đâu.”

Nói xong còn tiện thổi phù một cái vào tai cô, động tác rất nhanh khiến Hạ Thôi Mị cả người như đơ cứng.

“Tên khốn!” Cô bắt đầu dùng vũ khí là một chiếc roi sắt dài quất tới tấp vào A Đa Đa.

A Đa Đa bị quất tới vờ tránh đi nhưng thực chất cố tình cho mình bị trúng. Mặc dù hắn đã nén năng lượng vào cơ thể rồi nhưng không ngờ chiếc roi này cũng thật lợi hại.

Bị trúng da thịt liền tứa máu, cảm giác đau rát cũng xuất hiện, chắc tại hắn đánh từ nãy giờ cũng lâu rồi, thể lực tiêu hao cũng có chút nhiều, thôi thì kết thúc sớm để đi kiếm gì bỏ bụng đã.

A Đa Đa vờ như mình bị đánh trúng lăn xuống đài thi đấu trước sự ngạc nhiên đến há hốc mồm của Hạ Thôi Mị cùng Ba Ba Mạc Tỏa, chỉ có điều hai người là với hai suy nghĩ khác nhau:



Ba Ba Mạc Tỏa: ‘Làm cái trò gì thế không biết, diễn dở ẹc.’

Hạ Thôi Mị: ‘Hắn ta là cố ý để thua, dám khinh thường mình như vậy sao, thật đang ghét!’

Hứ bà đây không cần ngươi thương hại nhé tên khốn, nói rồi cô thu dây nhảy xuống ngồi lên người A Đa Đa đang vờ đau đớn quằn quại, tát tới tấp vào mặt.

“Đồ bỉ ồi, tiểu nhân, lão nương tát cho ngươi chết.”

“Á, á, Ba Ba Mạc Tỏa à, cứu ta.” A Đa Đa la hét bải hoải.

Ba Ba Mạc Tỏa nhìn A Đa Đa bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, cô cười không ngậm được mồm.

“Á Ha Ha, nhìn ngươi kìa, trông đến thảm hại.”

Dạ Huân Thiên nhìn thấy trong lòng khó chịu vô cùng, cô chưa từng vì hắn cười nhiều như vậy, do hắn quá nhạt nhẽo sao.

Lại đưa mắt nhìn tên sứ thần kia, cơ thể rắn chắc, gương mặt ưa nhìn, làn da nâu khỏe khoắn.

Chẳng lẽ cô thích kiểu người như vậy, không thích kiểu khô khốc điềm tĩnh như hắn.

“Im miệng cho ta.” Hạ Thôi Mị vẫn giáng xuống từng cú tát thần sầu.

“Hạ mỹ nhân à, Hoàng Thượng đang nhìn cô kìa.”

Nói đến đây Hạ Thôi Mị mới chịu dừng tay, thu lại không kịp ngại ngùng đứng dậy.

A Đa Đa đứng lên ôm lấy mặt, đau chết hắn rồi, nói động vào cơ thể không đau nhưng vào mặt thì sẽ đau à nha. Hắn nén năng lượng vào cơ thể chứ có nén vào mặt đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.