Hạ Thôi Mị hít lấy hít để bầu không khí tinh khôi sạch sẽ, mong sao nó có thể thay thế cho cái mùi hôi thối ẩm thấp ban nãy.
Cô nhìn ngó đông tây tìm kiếm cái tên công tử kia, cô không gọi tên hắn ta, vì thứ nhất là để giữ sức, tuy cô có mang đủ nước là lương khô đi để đề phòng việc bất trắc nhưng vẫn nên giữ sức thì hơn. Thứ hai chính là một con người đã bất chấp trốn khỏi quân doanh thì có gọi chưa chắc hắn ta đã trả lời. Thứ ba, nếu thật sự không may thì cái tên yếu ớt đó cũng đã bỏ mạng ở khu rừng nguy hiểm này rồi
Cô nhìn thấy trên từng thân cây to lớn đều để lại một dấu vết dài hằn lên bởi bộ móng vuốt rất lớn.
Nhìn thấy mấy dấu vết đó xong khiến Hạ Thôi Mị kinh sợ không thôi, đây chắc chắn là vết vồ do con hổ kia để lại.
Nhìn vết móng vuốt cào lên thân cây tạo những đường rãnh sâu hoắm đủ để biết con hổ to lớn đến mức nào.
Trong lúc cô quay ra định đi tìm tiếp thì một con hổ từ đâu nhảy tới, đạp hai chân trước vào người cô khiến cô ngã vật ra.
Chưa kịp chờ cho cô định hình lại sự việc, con hổ lập tức nhảy lên vồ vào cô, hai chân trước của nó ghì chặt lên người cô, động tác vồ mồi điêu luyện vô cùng.
Hạ Thôi Mị biết nếu không giết nó thì người chết hiện giờ chính là cô, cô cố gắng dùng toàn bộ sức lực lấy chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232667/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.