“Mạc Tỏa nàng là có ý gì? Hắn ta là ai.” Dạ Huân Thiên cau mày nói lớn.
Ba Ba Mạc Tỏa im lặng không nói gì.
Thường Kỵ chính là người cô quen được khi đến Thiệm Chiếu, khi vừa đến đây cô đã vì sự chính nghĩa, thích giúp đỡ người dân của anh ta làm cho khâm phục, nên đã cùng theo giúp đỡ những người dân nghèo khổ nơi đây.
Nào ngờ Thường Kỵ sau thời gian tiếp xúc với cô đã bị vẻ đẹp cùng nội tâm hiền lành thích giúp đỡ người khác của cô làm cho mê đắm.
Thường Kỵ đã nhiều lần bày tỏ tình cảm với cô nhưng đều bị cô khước từ, vì cô nói mình đã có người thương rồi, mặc dù rất đau lòng nhưng anh ta vẫn nhất quyết ở cạnh bên cô chờ ngày cô hồi tâm chuyển ý, vì đã lâu như vậy cái người mà cô gọi là “người thương “ kia chưa từng xuất hiện, đó chính là cơ hội giành cho anh.
Nhưng hôm nay, một tên thương nhân ăn mặc bóng bảy cư nhiên dám dở trò đồi bại, giữa ban ngày ban mặt cưỡng bức dân nữ nhà lành. Anh ta không chịu đựng được mà cho hắn một đấm.
Thường Kỵ sau khi thấy Dạ Huân Thiên cứ liên tục nhìn vào cô gọi Ba Ba Mạc Tỏa, anh ta nghi hoặc hỏi cô:
“Xuân Nghi, muội quen hắn ta sao?”
“Không quen.”
Dạ Huân Thiên tức giận xông định nắm lấy tay cô nhưng bị Thường Kỵ chặn lại, đẩy cô ra sau lưng.
“Ba Ba Mạc Tỏa, nàng nói lại xem.”
“Nếu như muội ấy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232656/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.