“Chỉ cần di chuyển tiền bạc ra chỗ khác là mọi chuyện sẽ ổn sao?”
“Sẽ ổn nếu ngươi biết cúng bái một chút thứ không sạch sẽ ở nơi đó nữa, nếu người ta chịu tha cho ngươi thì ngươi sẽ bình an vô sự, nếu người ta không tha cho ngươi thì hậu quả chắc ngươi biết rồi đó…”
Tên tri huyện nghe vô cùng chăm chú. Ông ta nghĩ chắc chắn là sẽ ổn thôi, vì người nằm dưới kia chính là cha mẹ đã mất của ông ta, không có lí nào con trai cầu xin cha mẹ mình mà cha mẹ không đồng ý cả.
Dạ Huân Thiên đột nhiên để con búp bê rơm xuống đàn, dùng ngón tay chọc vào người nó nói:
“Còn nữa, nếu trường hợp cái thứ không sạch sẽ đang ám số vàng bạc kia mà không tha, thì đề phòng bất chắc ta nghĩ ngươi nên trừ khử cái tên quyền cao chức trọng này đi, vì mệnh cách của tên này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến ngươi.”
Tên tri huyện biết mình phải trừ khử vị quan nhị phẩm, nên gật đầu lia lịa.
“Dạ dạ tôi biết rồi, tôi về làm ngay, cảm ơn thầy rất nhiều.”
“Ừm, về đi.”
“Còn tiền nong thì…”
Dạ Huân Thiên đang nhắm mắt yên tĩnh đột nhiên mở trừng mắt lườm ông ta.
Ông ta hiểu ý không nên nhắc đến vấn đề tiền nong trước mặt thầy liền nhanh chóng rời đi.
Sau khi hắn đi ra khỏi lều trại, đã có người đi theo sau bám đuôi hắn, đó không ai khác chính là Thường Kỵ.
Anh được Dạ Huân Thiên giao nhiệm vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232633/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.