Hắn mở mắt ra, nhìn thấy cô đang nhắm chặt hai mắt, môi nhỏ chu ra đặt xuống môi hắn hút chất độc ra.
Nhưng nào có chất độc gì chứ, ban nãy hắn đích thực có uống chén rượu độc nhưng sau đó đã dùng nội công ép ra cả rồi, giờ trong người không có gì.
Ba Ba Mạc Tỏa cố gắng hút độc từ miệng hắn, nhưng kì lạ chẳng hút ra được thứ gì, cô mở mắt ra nhìn thấy Dạ Huân Thiên không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có phần lưu manh, rõ ràng đã tỉnh rồi còn giả vờ.
“Á, Dạ Huân Thiên…chàng chàng chàng…”
“Nàng làm gì vậy, chiếm tiện nghi của ta sao?” Dạ Huân Thiên cười gian xảo nhìn cô, y hệt như một con sói già bắt nạt một chú thỏ trắng.
Hai người đang chàng chàng thiếp thiếp thì bên ngoài đám người của tri huyện đạp cửa xông vào.
Tên tri huyện Cẩm Hà vẻ mặt độc ác, khinh khỉnh nhìn hai người bọn họ, ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau:
“Bắt hai người họ lại cho ta.”
Ban nãy nghe thấy tiếng động bên ngoài, ông ta biết rằng mọi chuyện đi lệch kế hoạch rồi, chắc chắn có người tiếp ứng cho tên quan kia, nên ông ta đành ra hạ sách này, thôi thì phái người xuống đồng loạt giết sạch là xong. Sau này Hoàng Thượng mà có hỏi xuống thì cứ nói là bị thổ phỉ giết chết rồi thế không phải là xong chuyện rồi sao.
“Các người thật to gan, dám động vào cả mệnh quan triều đình. Phải chăng là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232627/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.