“Ba Ba Mạc Tỏa.” Người đầu tiên hắn gọi là cô.
Ba Ba Mạc Tỏa định chạy lại thì Thái Thượng Hoàng quát lớn:
“Ngươi đứng yên đó.”
Thái Hậu liền lên tiếng:
“Ông làm cái gì vậy, Mạc Tỏa nó chỉ đang muốn cứu Huân Thiên mà thôi.”
Thái Thượng Hoàng nghiêm mặt nhìn cô, vẻ tức giận vẫn còn:
“Ai biết đây có phải là chiêu dương đông kích tây của cô ta hay không? Tạm thời cứ nhốt cô ta vào lãnh cung đã.”
Ba Ba Mạc Tỏa bị lôi ra ngoài, Dạ Huân Thiên loáng thoáng nghe được tất cả mọi chuyện, mặc dù cơ thể rất đau nhưng hắn cố gắng mở to miệng nói.
“Mạc Tỏa, mọi người…làm gì…nàng rồi.”
Thái Thượng Hoàng vẻ mặt tức giận, cau có nhìn hắn:
“Đúng là đã bị ả mê hoặc thần trí rồi, cô ta từ nay không được phép xuất hiện ở đây.” Cái này không cần cô ta đã mượn tay giết người như thế nào, chỉ đơn giản là việc cô ta khiến thần trí bậc quân vương quá vướng bận nhớ nhung về mình đã là tội chết rồi. Như vậy làm sao có thể trị vì giang sơn xã tắc.
Dạ Huân Thiên nghe xong, nghĩ cô đã bị điều gì, nhưng cơ thể đau đớn không thể dựng người dậy được. Hắn kích động ho khan vài tiếng, máu tươi từ ngực từ miệng liên tục bắn tung tóe. Cảnh tượng thật kinh tởm, mùi máu tanh nồng nặc, khiến người ta bịt mũi bịt mồm nôn thốc tháo.
Thái Hậu thấy con trai mình kích động vì tiên nữ như vậy, không đành lòng, nước mắt giàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232609/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.