Nhưng nhìn kĩ bên trong đó chỉ có một chút nước màu xanh lá cây, chứng tỏ Dạ Huân Thiên vài năm gần đây có đi tìm kiếm tinh thể nhưng không được bao nhiêu.
Dạ Huân Thiên sau đó cũng mang viên ngọc cất đi, vẻ mặt rất bình thường, đối với hắn, có thể tìm lại được chút ít như này cũng là có cơ hội, là hi vọng để tìm cô trở về bên mình.
Hắn quay sang hỏi mọi người:
“Dạ Thiên Hội vẫn làm tốt công việc của một vị vua chứ?”
Tiểu Châu nói:
“Từ khi người nói giao trọng trách cho thần giúp đỡ Hoàng thượng công việc cai quản đất nước, thần vẫn luôn bên cạnh không rời để giúp Thiên Hội Hoàng thượng.”
“Tốt, cứ tiếp tục vậy đi.”
A Đa Đa lên tiếng:
“Dạ Thiên Hội là người thông minh, nhưng vì vậy nên trước giờ luôn tìm tòi lần mò những điều mới lạ, hắn thường xuyên tâm sự với ta nói mình rất chán khi làm Hoàng thượng, còn bày trò chuốc say ta để nói tung tích nơi ở của ngươi đòi bắt ngươi về làm Hoàng thượng lại đó. Ha Ha Ha”
Dạ Huân Thiên cười lắc đầu:
“Thật tội cho đệ ấy, đúng là trước giờ đệ ấy luôn thích những điều mới chỉ thích cắm đầu vào sách vở, không thích tranh đấu triều chính, điều này cũng không tốt chút nào đâu, vì thế A Đa Đa à, ngươi càng phải ra sức bảo vệ Thiên Hội, tránh cho những kẻ không phục mưu đồ bất chính.”
A Đa Đa đột nhiên nhớ ra điều gì nói:
“Nói đến mưu đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232600/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.