“Tiểu Tùng à, huynh nhìn xem viên đá kia có màu trắng thật giống viên ngọc này nha, có thể họ là mẹ con đấy.”
Tùng Tùng mắt đen láy mở lớn, mày nhỏ cau lai, tỏ ý nghi hoặc:
“Phải không đó, sao có thể được.”
Tiếu Tiếu dùng suy nghĩ ngây thơ của mình giải thích:
“Huynh nghĩ mà xem, trên đời này ai mà không có mẹ chứ, ta có mẹ Điềm Điềm, còn huynh chẳng phải cũng có dì Thôi Mị đó sao, vậy thì viên ngọc đáng thương này chắc cũng có mẹ, nó đang buồn vì rời xa mẹ đó.”
“Vậy chúng ta mau mang nó đến chỗ viên đá mẹ đi.”
“Ừm, đi thôi.”
Tùng Tùng cùng Tiếu Tiếu vừa mang viên ngọc đặt cạnh viên đá pha lê muối ngay lập tức hiện lên một luồng sáng lấp lánh, có một sự liên kết kì lạ giữa ngọc tín hiệu và viên pha lê đó.
Luồng ánh sáng lóe ra cuối cùng, hình ảnh một cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ hiện lên, giống như tấm màn chiếu, chiếu hình ảnh Ba Ba Mạc Tỏa lên.
Cô xuất hiện xinh đẹp tựa như nàng tiên khiến hai đứa nhỏ bất ngờ cộng vui sướng nói:
“Dì ơi dì thật đẹp đó.”
Hạ Thôi Mị đang trông hai đứa nhỏ mới chạy lại phía A Đa Đa hỏi xem có việc gì cần làm không khi nhìn lại đã không thấy hai đứa nhỏ đâu.
Ráo rác nhìn đông tây thì nhìn thấy một cảnh này, cô hét lớn lên nói:
“Mọi người ….mọi người…Ba Ba Mạc Tỏa.”
Đám người Dạ Huân Thiên không hiểu gì cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232595/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.