Bàn tay hắn lần mò xuống hai cánh hoa xinh đẹp mà mơn trớn, vuốt ve.
Hạt trân châu nhỏ vì động tình mà hơi nhô lên.
- Ưm... Hoàng thượng... đừng.
Minh Trạch ấn hai tay nàng xuống, mút lấy bờ môi, khuấy đảo khoang miệng nàng.
Hắn lột sạch y phục ném sang một bên. Trong bóng tối Kỳ Phượng Nhi không nhìn thấy gì cả chỉ biết quơ quạng lung tung.
Đã lâu rồi không gần gũi, Minh Trạch như muốn dung nạp cơ thể nàng vào người hắn. Hôn môi không đủ thỏa mãn. Hắn cúi xuống cắn nhẹ vào xương quai xanh của nàng.
- A.... Đau.
Minh Trạch lướt xuống đôi gò bồng đào của nàng, ra sức xoa nắn. Chỉ một lúc sau nó đã cứng lên. Hơi thở của hai người dồn dập.
Một dòng nước ấm chảy men theo hai bắp đùi của Kỳ Phượng Nhi. Lý trí của nàng bây giờ đã bị cuốn đi sạch. Nàng vươn tay cởi tẩm y của hắn, lộ ra long thể rắn chắc.
Cự long đã sớm bành trướng. Hắn kịch liệt ma sát bên dưới của nàng. Kỳ Phượng Nhi ngửa cổ lên thở dốc. Một cảm giác trống rỗng cần được lấp đầy.
- Ưm... ưm
Mấy tiếng kêu của Kỳ Phượng Nhi lọt vào tai Minh Trạch như một liều thuốc kích thích.
Hắn đưa tay xuống khẽ chơi đùa với nhụy hồng, cảm nhận được sự ướt át.
- Tiểu yêu tinh! Nhanh như vậy mà đã muốn rồi.
Minh Trạch phả vào tai nàng một luồng khí. Kỳ Phượng Nhi quay đầu sang một bên, cắn chặt môi tránh những lời khiêu khích của hắn.
Thấy biểu tình của nàng, Minh Trạch không mấy hài lòng. Đem cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-thuan-de/1513196/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.