Không ngờ lần khảo nghiệm cuối cùng này lại là giết chết người mà ta thân cận nhất trên đời.
Bọn họ biết rõ ta là ai, nhưng lại như những cỗ máy lạnh lùng đâm thẳng về phía ta. Ta cũng không có tư cách mắng họ, bởi ta cũng bị sát ý xâm chiếm suy nghĩ. Bằng không sao ta có thể nhận ra bọn họ, làm sao không nhận ra Phỉ Thản.
Ta... vậy mà đã giết chết Phỉ Thản...
Không kịp rơi lệ, ta nhanh chóng giấu Phỉ Thản dưới bóng cây râm mát ven đường.
Ta đột nhiên nghĩ tới nhiều năm về trước, lúc Phỉ Thản chấp hành nhiệm vụ lần thứ nhất trở về. Nàng mất một con mắt, máu me đầy mặt. Cho dù ta hỏi thế nào, xin nàng thế nào, nàng cũng không chịu nói cho ta biết. Nàng chỉ than thở, nhẹ nhàng vén tóc ta:
"Con người là sinh vật như thế, chỉ có khi bị tổn thương thật sâu, mới nhận ra đối phương trân quý như thế nào."
Phỉ Thản, nàng cũng đã giết chết người mình trân quý nhất? Có phải lúc giết đối phương, nàng cũng cảm thấy tổn thương sâu sắc?
Giống như ta bây giờ, dù không bị thương, nhưng tâm ta như bị một lưỡi dao bén nhọn đâm thủng, ngoáy cho mấy cái, lồng ngực thủng lỗ chỗ.
Đến chỗ đã được chỉ định, không ngoài dự đoán, chướng ngại cuối chính là gã mặt sẹo. Hắn nhìn ta mỉm cười "Rất tốt. Bây giờ ngươi hãy đánh bại ta."
Sau khi giết chết gã mặt sẹo, ta mới hiểu được, đây là một kế hoạch rất lớn
Ngoại trừ kẻ ám sát tất cả mọi người trong tổ chức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-pharaoh/1640190/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.